Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 880 - Chương 880: Gia Hỏa Thích Làm Càn

Chương 880: Gia Hỏa Thích Làm Càn Chương 880: Gia Hỏa Thích Làm Càn

Sau một khắc, Lý Hạo một kiếm giết ra!

Mấy trăm ánh kiếm tựa như hạt mưa tức khắc hạ xuống!

Phốc phốc phốc!

Kẻ mạnh nhất trong số đám quân sĩ và Siêu Năng Giả bên dưới cũng chỉ là Nhật Diệu, sao có thể ngăn cản sát chiêu của Lý Hạo. Trong nháy mắt, cơ hồ đám người đáng chết ấy đã bị Lý Hạo xử lý sạch sẽ. Bất quá hai vị thủ lĩnh Nhật Diệu vẫn còn sống, gã Siêu Năng Giả Nhật Diệu kinh hoàng rống to: "Bạch Sa quân gia gia, đồ vật đều dâng lên cho các ngài, chúng ta là người của phủ tổng đốc. . ."

Bịch một tiếng, đầu gã Siêu Năng Giả ấy đột ngột nổ tung.

Tên thủ lĩnh Nhật Diệu còn lại bị dọa đến suýt nứt cả tim gan, vội vã xoay người bỏ chạy, có điều còn chưa chạy được nổi mấy mét thì lại ầm một tiếng, cả cơ thể gã nối gót người trước, trực tiếp nổ tung.

Những cư dân kia ngây người hoảng hốt.

Kỳ thật bọn họ đều biết mệnh mình đã tận, sớm muộn gì cũng bị đám binh phỉ này xử quyết. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên đám quan lính thối nát ấy làm vậy, và có lẽ cũng không phải là lần cuối cùng. . .

Thế nhưng bỗng nhiên, những người kia đột ngột bị giết ngay trước mặt bọn họ.

Thoáng cái, những người dân đang ngây người bên dưới đã tỉnh táo lại, bọn họ nhao nhao nhìn lên bầu trời, là cường giả nào tới cứu bọn họ, hay chính là. . . Bạch Sa đạo?

Mà Lý Hạo vốn không định ra mặt.

Hắn chỉ hiển hiện chiếc thuyền trước mặt thôn dân, sau đó truyền vang thanh âm: "Lên thuyền đi, ta mang các ngươi chạy trốn, lưu lại Lâm Giang này thì sớm muộn gì các ngươi cũng phải chết!"

Phía dưới, đám người kinh hỉ vội vàng quỳ xuống đất, vui đến phát khóc, đồng thanh hô to: "Đa tạ thần tiên cứu. . ."

Lý Hạo lười lắng nghe.

Một thị trấn vốn có trên vạn người, nay chỉ còn lại ngần ấy kẻ sống sót. Nếu hắn mặc kệ bọn họ ở lại đây thì những người này đại khái sẽ không có đường sống.

Lý Hạo không nói gì, chỉ nhanh chóng điều khiển cho thuyền bao trùm mọi người, sau đó hắn tiện tay thu gom luôn vô số tay nải mà đám binh sĩ kia cướp đoạt được mang lên thuyền. Vừa khéo, miễn cho Kiếm Môn bên kia thu vào không bằng số lượng chi ra.

Đúng vậy, hắn dự định mang bọn họ tới Kiếm Môn.

Lý Hạo chính là kẻ mắt không thấy tâm không phiền, bây giờ mà bảo chính hắn xử lý sắp xếp cho đám người này thì hắn sẽ nổ tung mất, chi bằng giao cho Hồng Nhất Đường đi.

Lý Hạo bỗng nhiên phì cười thành tiếng, Hồng Nhất Đường. . . Đúng là có hơi ngượng ngùng!

Hôm nay là lần đầu tiên, nhưng liệu mai mốt có lần tiếp theo hay không thì… Lý Hạo không biết.

Có lẽ có, có lẽ không!

Nhưng hắn quyết định rồi, chỉ cần có trường hợp tương tự thì hắn đều sẽ đưa tới Kiếm Môn.

Đành chịu, ai bảo Kiếm Môn có kinh nghiệm phong phú, vả lại nghe nói hơn nghìn người trong Kiếm Môn gần như đều là do Hồng Nhất Đường nhặt về. Bây giờ chính mình nhặt được người thì đương nhiên phải đưa tới Kiếm Môn thôi. Huống hồ Lý Hạo thật sự không có tâm tư khuyên bảo, chiếu cố từng người. Hơn nữa hắn cũng không phải loại người sẽ làm như vậy, mấu chốt hơn là hắn cũng không có kinh nghiệm để làm thế.

Lý Hạo quay người rời đi, thuyền lớn phi hành bám theo sau, cái Cự Côn Thần Châu này còn có thể bay, quả thật rất lợi hại.

Hắn muốn cấp tốc đuổi theo Hồng Thanh để đưa người qua, miễn phải đi chuyến thứ hai.

Bấy giờ, nụ cười trên môi Lý Hạo đã rạng rỡ hơn hẳn, thậm chí hắn còn không để ý đến tiểu trấn đã bị thiêu đốt kia.

Người đã chết, hắn cũng không có cách nào phục sinh.

Người còn sống thì cần phải tiếp tục sống cho tốt.

Hắn tươi cười thoải mái như vậy chính là vì tràng diện đã nhìn thấy ngày hôm nay. Rất nhiều thứ hắn đã xem đủ để hiểu rõ. Trong lòng thầm thấy may mắn. Lý Hạo cảm thấy hắn nên cám ơn những người này vì đã dạy cho mình một bài học quan trọng đến vậy.

. . .

Ngay khi Lý Hạo đang cấp tốc đưa người rời đi.

Bốn phương cũng đang nhanh chóng lan truyền tin tức.

Sáng nay Lý Hạo vừa cho người truyền tin đi, đến trưa thì tin tức đã triệt để được truyền lưu khắp nơi.

Hầu Tiêu Trần đang chuẩn bị vượt biển di chuyển, bỗng nhiên khẽ giật mình, ông cúi đầu nhìn dòng chữ vừa xuất hiện trên ngọc bội tùy thân, bất giác thất thần.

"Bộ trưởng.” Ngọc tổng quản nhắc nhở: "Nên lên thuyền rồi, vài giờ thôi là có thể đến Trung bộ."

"Ngươi nhìn đi!"

Hầu Tiêu Trần đưa ngọc bội qua cho Ngọc tổng quản xem, nàng liền đọc tin tức trên ấy, thoáng chốc cũng giật nảy mình, "Hắn. . . Gia hỏa này. . ."

Hầu Tiêu Trần phì cười: "Ngươi nói xem có thú vị hay không?"

"Cái này. . ." Ngọc tổng quản hơi hoảng hốt: "Rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào, hơn nửa đêm lại đến tuần tra vùng biển à?"

"Bộ trưởng!" Nơi xa, Kim Thương mơ hồ nghe được một chút liền mau chóng tiến lên, "Vùng biển làm sao à?"

Ngọc tổng quản thở hắt ra một hơi, "Là Lý Hạo! Tối hôm qua gia hỏa này mang theo Liệp Ma đoàn đi tuần tra trên biển thì vô tình tao ngộ Bạch Sa đạo. Hắn dứt khoát tiểu diệt hai vị Húc Quang là Vô Diện Sa và Hải Sa, cùng với hơn 500 tên Siêu Năng Giả khác, mấu chốt là Lý Hạo còn cho người treo thi thể đám hải tặc lên thuyền, sau đó cho neo thuyền ngay tại Nam Độ, thả tiếng gió ra cho Bạch Sa đạo biết, bảo Bạch Sa rửa sạch sẽ cổ hắn tới lấy đầu lão, hắn nói hắn muốn tiêu diệt lũ phỉ tặc ấy."

Kim Thương ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không dám tin tưởng.

Hồi lâu sau mới gian nan cất tiếng: "Như thế nào. . . Làm sao có thể. . . Bạch Sa đạo rất cường đại. Ta biết gã Hải Sa kia, hai năm trước từng chạy thoát khỏi tay ta, lúc đó gã là Tam Dương đỉnh phong, kết quả không tới 2 năm thì gã đã bước vào cảnh giới Húc Quang trung kỳ, nghe nói tên Vô Diện Sa thậm chí còn đạt tới cảnh giới Húc Quang hậu kỳ."

Hầu Tiêu Trần bật cười, "Nếu Lý Hạo và con chó kia phối hợp thì đúng là có khả năng làm được. Ta chỉ là không ngờ tới, ta chân trước vừa rời đi thì gia hỏa này ở phía sau đã chủ động chạy đi tiễu phỉ. Trước đó hệt như con lừa bướng bỉnh, im im bất động, không ngờ hắn lại làm ra hành động như vậy.”

Hầu Tiêu Trần bật cười thoải mái: "Gia hỏa này thật là có ý tứ, ta cho rằng hắn sẽ sống tùy tiện như vậy mãi đến lúc thiên hoang địa lão, hoặc là ít nhất tới khi Viên Thạc từ Trung bộ trở về. Kết quả ta còn chưa đi thì hắn đã chạy đi khiêu khích hải tặc. . . Thật đúng là!"

Ông lắc lắc đầu, dở khóc dở cười.

Bình Luận (0)
Comment