Thời khắc này, tuy rằng ông có rất nhiều thứ muốn nói, thế nhưng ly biệt thương cảm thì bỗng nhiên không còn chút nào, thậm chí là có cảm giác muốn bật cười, đồng thời lại xen lẫn chút bất đắc dĩ.
Lý Hạo à Lý Hạo, gia hỏa nhà ngươi thực sự là cổ quái hết sức!
"Vượt biển, đi thôi!"
Hầu Tiêu Trần bất đắc dĩ lên thuyền, người phía sau cấp tốc đuổi theo.
Tới tận giờ phút này, cả Kim Thương và Ngọc tổng quản vẫn không thể tưởng tượng nổi, Lý Hạo là người sẽ làm loại chuyện như này thật sao?
Quả thật đáng kinh ngạc!
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ thì hẳn là lúc này Lý Hạo đang trốn ở căn cứ, liều mạng tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài, một mực chờ đến khi thực lực cường đại thì tên kia mới ra ngoài âm thầm hãm hại chết một số người, sau đó lại tiếp tục trốn tránh, tiếp tục tu luyện, tiếp tục âm hiểm hại người. . .
Đúng vậy, Lý Hạo trong mắt bọn họ chính là kẻ như thế.
Nhưng hôm nay hắn lại khiến hai người bọn họ được một phen mở rộng tầm mắt rồi!
Phía trước, Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, nhìn về phía Bắc Hải nơi xa, khẽ cảm khái: “Thực lực đám đạo phỉ Bắc Hải tương đối cường hãn, có thể thấy bọn chúng đầu tư không ít cho thuộc hạ bên dưới. Trận chiến lần này hẳn phải thương tâm chết mất, chết nhiều Siêu Năng Giả như vậy kia mà."
Cảm khái một phen xong, ông lại nói: "Đáng tiếc thời gian không đủ, không thì ta muốn đi một vòng qua chỗ Bạch Sa coi thử, thuận tiện tiễn hắn một đoạn. Có điều… Thôi được rồi, lưu lại cho Lý Hạo đi!"
Ông cười một tiếng, nhìn về phía biển rộng đối diện, "Đi thôi, tới Trung Bộ chơi, để Bắc Hải cho tiểu tử kia tự chơi đi vậy! Ta nghĩ, nếu hôm nay mà Viên Thạc biết được tin tức thì có lẽ sẽ kinh ngạc đến sụp đổ cũng nên, ha ha ha!"
Hầu Tiêu Trần vui vẻ cười lớn, hoàn toàn khác biệt với nụ cười nhu hòa ngày thường.
Ngọc tổng quản kỳ quái nhìn ông, coi như lần này Lý Hạo ra mặt giết được rất nhiều hải tặc, nhưng ngài có cần phải cười vui vẻ đến vậy không?
Hầu Tiêu Trần tiếp tục cười.
Bọn họ không hiểu!
Với tư cách là người biết được nội tình của bát đại gia tộc, Hầu Tiêu Trần và những người khác đều hi vọng Lý Hạo - truyền nhân duy nhất còn sống của bát đại gia tộc sẽ không bị cừu hận triệt để quấn thân, lấy đó làm động lực sống.
Đáng tiếc tình hình lại không được như bọn họ mong muốn.
Nhưng hôm nay thì ông đã thấy được một chút hi vọng, là chuyện đáng để bọn ông vui vẻ. Có lẽ Lý Hạo đủ sức để chân chính kế thừa vinh quang của bát đại gia tộc, là vinh quang của tám gia tộc lớn một thời này chứ không phải vinh quang của nền văn minh cổ, bởi vì nền văn minh cổ kia quá mức lóa mắt, sẽ dễ dẫn đến một kẻ chỉ biết cắm đầu vào giết chóc như một cái máy, đó không phải là điều mà bọn họ hy vọng nhìn thấy.
Nên uống cạn một chén lớn để ăn mừng mới phải!
Hầu Tiêu Trần cười ha hả tiến lên con đường xuôi nam, thẳng hướng tới Trung Bộ.
. . .
Cùng lúc đó.
Bắc Hải.
Bạch Sa đờ người lắng nghe kẻ phía dưới báo cáo tin tức đêm qua, hồi lâu sau, lão mới ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Lý Hạo. . .
Tên Hải Sa phế vật này, còn có cả tên vô diện quỷ kia nữa. Đều là lũ phế vật khốn nạn!
Sắc mặt Bạch Sa rất khó coi, hai tên khốn kiếp ấy chết không chỉ đơn giản là vấn đề vả mặt cả một tổ chức, mà mấu chốt là Bạch Sa đạo thoáng cái bị tổn thất thực lực cực lớn, nếu lão còn thờ ơ mặc kệ thì có lẽ bảy nhà còn lại sẽ nhanh chóng chiếm đoạt địa bàn của lão.
"Lý Hạo. . . Thật đúng là không nghĩ tới!"
Bạch Sa thở hắt ra một hơi, nhìn đám người câm như hến phía dưới, đột nhiên quát: "Sợ cái gì? Sợ bị tên Lý Hạo kia giết chết sao? Hắn dám đến đây chắc? Không cần hắn đến, tự ta sẽ đi gặp hắn! Lý Hạo chính là đang tìm cái chết, đợi ta chỉnh đốn quân vụ xong thì sẽ lập tức đi đồ diệt Liệp Ma đoàn, báo thù rửa hận cho Hải Sa bọn hắn!"
Việc cấp bách hiện tại không phải là đi tìm Lý Hạo, bây giờ mà đi thì có lẽ có cạm bẫy đang chờ đợi mình.
Trước tiên lão phải chỉnh đốn lại thuộc hạ dưới trướng mà lão Nhị lão Tam lưu lại cái đã, bằng không đám Siêu Năng Giả ấy chẳng mấy chốc sẽ trốn sạch sành sanh.
Chờ xem xét tình huống rõ ràng xong thì lão sẽ đi tìm Lý Hạo sau. Hiện giờ không nên tùy tiện đi khiêu chiến, đã chết hai vị Húc Quang rồi, có muốn làm gì cũng phải thăm dò rõ ràng nội tình thì mới được.
"Báo thù rửa hận!"
Phía dưới, đám hải tặc lớn tiếng gào thét, giống như muốn đem nỗi sợ hãi trong lòng hô lên cho bõ.
Bạch Sa thoáng thở dài, tình hình trước mắt không ổn, ít nhất cũng phải đem thi thể của đám người Hải Sa trở về, bằng không cứ để mặc Lý Hạo treo thi thị chúng ngay tại Nam Độ thì quả là đả kích quá lớn đối với mọi người .
Như vậy thì xem như Bạch Sa đạo không còn bất luận uy nghiêm nào nữa.
. . .
Tin tức một đường xuôi nam, cấp tốc truyền bá.
Rất nhanh, các thế lực khắp nơi đều thu được tình báo, một ngày này, danh tiếng của Ma kiếm càng thêm thịnh truyền.
Trước đó khi Lý Hạo lấy một địch sáu, giết sáu vị Tam Dương thì hắn đã có chút danh tiếng, được vinh dự xem là đệ nhất nhân của giới tân võ sư Ngân Nguyệt, mà bây giờ Lý Hạo thống soái Liệp Ma đoàn, tiêu diệt một phần Bạch Sa đạo, đồ sát mấy trăm tên Siêu Năng Giả cùng với hai tên Húc Quang, treo thi thị chúng. Chính việc này đã càng làm cho danh tiếng của hắn vang xa.
Đại giang nam bắc, một ngày này, tất cả mọi người đã biết Ngân Nguyệt Lý Hạo, Ma kiếm Lý Hạo!
Chứ không còn là truyền nhân của bát đại gia tộc nữa.
. . .
Trung Bộ.
Nam Nhạc hành tỉnh.
Viên Thạc thở hồng hộc, giết được một vị Húc Quang sơ kỳ khiến tâm tình ông rất thư sướng.
Cuối cùng thì lão tử cũng giết được một vị Húc Quang rồi, mặc dù không phải là người của Hồng Nguyệt mà chỉ là rác rưởi Diêm La, thế nhưng vẫn coi như viên mãn.
Hơn mười ngày trước, tên nhóc đồ đệ kia đã giết sáu vị Tam Dương, nhanh chóng đuổi kịp uy danh của người làm sư phụ như ta.
Nhưng hôm nay thì khác, ta đã giết Húc Quang.
Phải biết Tam Dương và Húc Quang không chỉ đơn giản là cách biệt một đại cảnh giới thôi đâu.
Viên Thạc cười không ngậm miệng vào được, ông thở dốc một tiếng, lau sơ qua vết máu trên mặt rồi nhìn về phía Bích Quang Kiếm gặp phải trọng thương cách đó không xa, cười ha hả nói: "Bích Quang, thu dọn cho gọn gàng vào. À phải, vừa nãy một kiếm kia đã có uy lực của Tam Dương trung kỳ, không tệ."
Bích Quang Kiếm không muốn nói chuyện, bà còn đang bị thương đây.
Chỉ là Tam Dương trung kỳ mà thôi, bà cũng không có tâm tư tự đắc gì.
Quá chậm!
Tuy rằng so với lúc bà vừa xuất sơn thì bây giờ đã cường đại hơn nhiều, thế nhưng bà vẫn cực kỳ bất mãn. Nhìn xem, Viên Thạc đã có thể giết Húc Quang kia kìa, bà thật sự rất gấp.
Viên Thạc nhìn ra tâm tư của bà, không khỏi cười nói: "Đừng nóng vội, chúng ta không nhất thời vội vã. Bích Quang Kiếm ngươi còn chưa đạt tới trạng thái viên mãn, tiếp qua một đoạn thời gian nữa, có lẽ ngươi cũng có thể đối phó Húc Quang, chỉ cần ăn nhiều Huyết Thần Tử một chút là được."