Ông còn đang nói chuyện, khối ngọc bội trong vạt áo bỗng chấn động một cái.
Viên Thạc tươi cười lấy ra, "Lại có tin tức lớn gì à? Đừng bảo là Hầu Tiêu Trần bị người phục kích rồi đánh chết nhé? Nếu vậy thiệt thì đúng là thú vị."
Nếu không phải là tin tức lớn thì ngọc bội của ông sẽ không chấn động.
Viên Thạc lấy ra nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái liếc mắt. . . Một lát sau, ông thu hồi ngọc bội, hạ quyền đấm cho thi thể dưới mặt đất tan tành nát bấy, sau đó tiêu hủy toàn bộ dấu vết trước đó lưu lại.
Bích Quang Kiếm nhìn hắn một cái, cổ quái hỏi: "Thế nào? Không phải ban nãy ngươi nói muốn cố ý lưu lại vết tích để người trong thiên hạ biết là Viên Thạc ngươi đã trảm Húc Quang, dương danh Ngũ Cầm Vương của ngươi à?"
Lão đầu kỳ quặc!
Chính ngươi tự tay cố ý sắp xếp, gia tăng thêm nhiều vết tích độc quyền của Ngũ Cầm môn trên người thi thể, chỉ sợ người khác không biết là ngươi giết Húc Quang. Vậy mà giờ ngươi lại phá hủy hết thảy, rốt cuộc là có ý gì?
"Đi thôi!"
Sắc mặt Viên Thạc tái xanh: "Tiếp tục xuôi nam! Giết có một tên Húc Quang sơ kỳ thì có cái gì hay mà đắc ý!"
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì!"
"Có liên quan gì với đồ đệ của ngươi à?"
"Ta không có đồ đệ!"
Bích Quang Kiếm khẽ giật mình, cả người đều choáng váng.
Tình huống như thế nào?
Ngươi không có đồ đệ là sao?
Mỗi ngày ngươi đều đem tên quan môn đệ tử kia treo ngay bên miệng, chỉ thiếu chút nữa là nói đồ đệ của ngươi là đệ nhất thiên hạ, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?
"Hắn. . . Bị giết rồi à?"
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu Bích Quang Kiếm, bà có chút chấn động, bà biết Viên Thạc rất xem trọng vị quan môn đệ tử này, một khi hắn thật sự đã bị giết thì chỉ e là khoảng thời gian kế tiếp, Viên Thạc sẽ trở nên điên cuồng mất.
Viên Thạc cấp tốc rời đi, không buồn quay đầu lại, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có, vẫn sống khá tốt!"
Kỳ lạ! Hắn sống tốt thì ngươi tỏ thái độ nghiến răng nghiến lợi như thế làm gì?
Bích Quang Kiếm vội vàng đuổi theo, "Ta còn đang bị thương, ngươi chậm một chút đã. Nói xem, đến cùng tình huống như thế nào?"
Bà rất nghi hoặc, chuyện gì đang xảy ra?
Viên Thạc cắm đầu đi tới, cứ thế một hồi, ông bỗng nhiên bạo hống: "Lão tử muốn đi giết Húc Quang hậu kỳ! Không, là Húc Quang đỉnh phong!"
Ngươi điên rồi đi!
Bích Quang Kiếm cảm thấy Viên Thạc điên rồi, ngươi giết một tên sơ kỳ cũng mất cả nửa ngày, vả lại còn bị thương, thực lực như thế mà ngươi còn muốn đi giết hậu kỳ và đỉnh phong?
Ngươi mất trí rồi chắc?
"Ngươi. . . Bị kích thích rồi hả?"
Viên Thạc có chút phát điên: "Đúng, là bị kích thích! Mặc dù ngoài miệng hay nói trò giỏi hơn thầy, nhưng nếu là mấy năm trước đây thì thôi coi như bỏ qua, dù sao khi đó ta cũng đang bị phế, dù thật bị đồ đệ vượt mặt thì cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng bây giờ ta đã khôi phục rồi, hơn nữa còn tiến bộ thần tốc, một ngày giết Tam Dương, ba tháng giết Húc Quang. Nhưng Lý Hạo thì sao? Ba tháng trước tiểu đồ đệ này của ta vẫn còn chưa chắc đánh lại kẻ trộm bình thường, nhưng vừa mới nãy, hắn đã giết Húc Quang hậu kỳ!"
". . ."
Bích Quang Kiếm trợn mắt há hốc miệng, cả người choáng váng.
Viên Thạc sắp khóc mất!
Không phải như vậy!
Chắc chắn là tin tức giả.
Đúng, tuyệt đối là tin tức giả.
Nói đùa cái gì chứ, làm sao Lý Hạo có thể tiến bộ nhanh như vậy được?
Ta là lão võ sư dung hợp ngũ thế, ta tiến bộ nhanh đến dọa người, ta đã giết Húc Quang sơ kỳ rồi. Có nghĩa là kỳ thật thực lực của ta đã vượt xa sơ kỳ, thậm chí đạt tới trung kỳ thì mới có thể giết tên Húc Quang sơ kỳ kia.
Thế nhưng đồ đệ của ta đã giết Húc Quang hậu kỳ. Như vậy là sao?
Ông không tin, nhất định là tin tức giả.
Quá khinh người!
Ta vừa giết một tên, đang chuẩn bị để người trong thiên hạ cảm thụ một chút uy phong của Viên lão ma ta đây, giờ thì khá lắm, không những chẳng có chút uy phong nào mà ta còn phải tiếp tục giả chết, bằng không thì chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài chỉ tổ làm trò cười cho mọi người.
Đồ đệ của ngươi đã giết Húc Quang hậu kỳ kia kìa, ngươi giết có mỗi tên sơ kỳ thì khoe khoang cái gì?
Đằng sau, Bích Quang Kiếm cũng hoảng hốt một phen, bà vội hỏi: "Ngươi... Không phải ngươi nói đồ đệ của ngươi chỉ mới tập võ mấy tháng thôi sao?"
"Đúng vậy!"
Bích Quang Kiếm câm nín, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Có khả năng… đồ đệ của ngươi bị người đoạt xá đấy. Ta từng đọc qua ghi chép như vậy ở trong một quyển sách cổ, hừm đại khái là. . ."
Viên Thạc trợn trắng mắt!
Ngươi cút luôn đi!
Chính mình là lão sư của hắn, mắng một trận thì thôi, nhưng lời Bích Quang Kiếm nói khiến ông thật sự không vui, "Ngươi thì biết cái gì! Hắn có huyết mạch của bát đại gia tộc, còn gặp được Thiên Nhất Kiếm của nền cổ văn minh, hơn nữa còn học được Ngũ Cầm thuật chân truyền từ ta, tiến bộ nhanh như thế là phải rồi. Nữ nhân như ngươi đúng là tóc dài kiến thức ngắn, biết cái gì chứ."
Bích Quang Kiếm liếc mắt nhìn ông, thầm mắng một tiếng, đúng là có bệnh!
Ta không phải là nói hùa theo ngươi sao?
Lão già nhà ngươi nhất định là đầu óc có bệnh, cũng tự ngươi khơi mào rồi lại tự ngươi đứng ra bênh vực Lý Hạo.
Viên Thạc hừ một tiếng, lại mắng vài câu, cũng không biết là đang mắng Bích Quang Kiếm hay đang mắng Lý Hạo.
Hồi lâu sau, ông nói: "Không được, tốc độ như bây giờ là quá chậm! Dung hợp ngũ thế quá khó, tốc độ cường hóa ngũ tạng cũng trì trệ, cho dù công pháp mới có hiệu quả thì cũng không thể mang tới hiệu quả nhanh như vậy được. Người của Hồng Nguyệt đã chạy trốn, hiện giờ không biết đi đâu... Đi, ta dẫn ngươi đi đào mộ! Ta còn nắm giữ vị trí mấy cái di tích, trong đó có một nơi có lẽ có dòng suối sinh mệnh, ta dẫn ngươi đi đào, tuy rằng vô cùng nguy hiểm nhưng thu hoạch lại rất lớn. Vốn ta còn tính chờ tiểu đồ đệ đến rồi sẽ dẫn hắn đi, bây giờ xem như tiện nghi cho ngươi. Tên nhóc kia đã vượt qua cả ta, ta còn dẫn hắn đào cái rắm gì chứ!"
Bích Quang Kiếm trợn tròn mắt, ngươi… Quả thực là không còn lời nào để nói.
Đào mộ sao? Đã thế còn không chịu nói sớm!
Sau một khắc, hai người nhanh chóng rời đi, Viên Thạc hạ quyết tâm, tạm thời không giết người nữa. Đợi tới lúc nào giết được Húc Quang hậu kỳ thì ông mới ra ngoài. Bây giờ thì tập trung đi đào mộ trước, đợi đào được nước suối sinh mệnh thì ông sẽ dùng nó để cường hóa ngũ tạng, sau đó tiếp tục dung hợp ngũ thế.
Đợi tới lúc đó, ta sẽ ra ngoài giết một kẻ thật cường đại cho các ngươi rửa mắt mà nhìn.
Cũng để cho Lý Hạo biết ai mới là người thật sự lợi hại.