Đúng vậy, là Liệp Ma đoàn.
Lần này trải qua một đêm ác chiến, kỳ thật Lý Hạo đã cảm nhận được có vài người đã gần thành hình ‘thế’. Hắn cho Liệp Ma đoàn nghỉ ngơi một ngày cũng là vì muốn những người này có cơ hội thư giãn một chút.
Liên tiếp chiến đấu không ngừng khiến các thành viên của Liệp Ma đoàn đều thăng cấp rất nhanh, bây giờ toàn bộ thành viên đều đã là Phá Bách hậu kỳ, đáng tiếc là Phá Bách viên mãn thì vẫn không có một ai!
Nhưng có một chuyện, Lý Hạo phát hiện trận chiến với hải tặc lần này, đám người dưới trướng còn nhiệt tình, kích động hơn cả khi đối phó với tam đại tổ chức. Hiển nhiên trong lòng mỗi người đều có vài suy nghĩ riêng của mình, nhất là những người của Kiếm Môn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì qua vài ngày nữa, hẳn là sẽ xuất hiện một nhóm Phá Bách viên mãn.
Trước kia Lý Hạo không để mọi người ngộ đạo cổ binh, bởi vì hoàn toàn không có đầu mối rõ ràng, nếu tùy tiện ngộ đạo cổ binh thì đây là hành động không quá sáng suốt.
Nhưng nếu có chút cảm ngộ thì việc ngộ đạo cổ binh chính là một lần xúc tiến.
Một khi những người này mạnh lên, nếu chỉ có một vị hai vị thì chẳng có tác dụng gì nhiều, bất quá nếu là 50 người, tạo thành tổ hợp Thập Hoàn Phong Sơn Trận, toàn bộ hóa thành một trận pháp, lấy Lý Hạo làm hạch tâm, không nói những cái khác, nhất định là có thể hỗ trợ nội kình của Lý Hạo thêm cường đại. Về phần sẽ cường đại đến mức nào thì phải nhìn xem những người kia có đủ mạnh, đủ hung hãn hay không.
Nếu là 50 vị Phá Bách thì hiệu quả không quá rõ rệt, nhưng nếu là 50 vị Đấu Thiên thì… Không cần phải nói nhiều thêm nữa.
Lý Hạo vừa đọc sách vừa miên man nghĩ đến vài chuyện, thuận tiện cũng ăn rất nhiều Uẩn Thần quả.
Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối xuống, một ngày này sắp trôi qua. Đây là ngày thứ hai sau khi Hầu Tiêu Trần rời đi, ngày mùng 5 tháng 10.
Dưới sự an bài của Vương Minh, các thành viên Liệp Ma đoàn đã có một ngày nghỉ rất thoải mái, có người đi ăn uống thả cửa, có người lập nhóm đi ca hát, có người thậm chí còn bị Vương Minh lôi kéo đến mấy chỗ hơi ‘đặc thù’, thực ra Lý Hạo có thể định vị vị trí của bọn hắn, nhưng hắn không muốn quản.
Đều là người trưởng thành, đều là võ sư khí huyết tràn đầy, hơn nữa vừa mới trải qua một trận giết chóc ác liệt, chỉ cần ngươi tình ta nguyện là được, những chuyện như vậy hắn không muốn quản quá nhiều.
Xem hết Ngũ Kiều Đáp Phúc Kiến xong, Lý Hạo lại chuyển sang một quyển sách khác.
Đây là quyển sách thứ ba mà hắn mang về từ di tích, cũng là quyển sách hắn khá coi trọng - Phân tích Kiếm thuật căn bản.
Lý Hạo nhìn thoáng qua, bất giác nhướng mày. Xem ra quyển sách này không tầm thường, trước đó hắn không nhìn thấy, bây giờ mới để ý bên trên giao diện có ghi tên của tác giả.
Tổng biên tập: Trường Sinh Kiếm Tôn.
Biên tập viên: Minh Vương, Hồng Hoàng tử, Trần viện trưởng.
Chỉ có bốn người… Nhưng đã đủ khiến Lý Hạo thấy hoảng hốt, thậm chí là có phần thất thần.
Lại là Trường Sinh Kiếm Tôn!
Mà tên gọi của ba vị phía dưới cảm giác cũng không đơn giản!
Người là Vương, người là Hoàng tử, người là Viện trưởng, chỉ sợ đều không phải là người bình thường. Cũng không rõ là do không thể viết tên của họ ra, hay là vì Tôn giả có điều kiêng kị nên không tiện nêu rõ danh tự của chính mình.
Lật mở trang sách, ngay từ hàng chữ thứ nhất đã khiến Lý Hạo ngây ngẩn.
"Kiếm là vũ khí sắc bén để giết chóc, nhưng cuối cùng giết chóc là cái gì?"
Là cái gì?
Lý Hạo không biết, nhưng lại mơ hồ cảm giác mình biết một chút.
Cơ sở kiếm pháp mà thôi, nói mơ hồ như thế để làm gì?
Có điều câu tiếp theo lại lần nữa khiến Lý Hạo thất thần.
"Có người nói, đó là trách nhiệm, là bảo hộ sự sống, là tấm lòng bao dung. . . Sai, kiếm chính là lợi khí giết chóc cực kỳ sắc bén! Tu kiếm thì tâm phải thuần, trước hết giết địch, gột rửa tâm linh, đợi giết hết rồi lại nói. . ."
"Khụ khụ khụ!"
Lý Hạo ho khan, ban nãy lúc mới đọc câu đầu tiên, hắn còn cho rằng đây là một quyển sách giảng về đại đạo, nhưng tới câu thứ hai này thì… Hắn cảm thấy, mấy vị tiền bối biên soạn quyển sách này nhất định đều ôm thái độ rất khinh thường, giống như đang nói, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Kiếm chính là thứ để giết người.
Về phần cái gì mà trách nhiệm, bảo hộ sự sống… đều chẳng có quan hệ gì với kiếm pháp. Đó là chuyện của con người, nên nhớ kiếm chỉ là vật chết, con người mới là sinh linh sống, những chuyện trách nhiệm hay bảo hộ gì thì tự con người đi mà suy nghĩ, đó không phải là thứ kiếm nên đau đầu.
Bấy giờ, Lý Hạo bỗng cảm thấy quyển sách này quả rất có ý tứ.
Hắn tiếp tục xem tiếp.
Càng đọc càng thấy mấy vị tiền bối biên tập sách có cảm ngộ rất thấu đáo đối với kiếm đạo, không đơn thuần chỉ trình bày về bản chất kiếm pháp, mà trong sách còn có vài mục nêu rõ lý niệm riêng của người biên tập.
Lý Hạo tương đối thấu hiểu về quan điểm kiếm đạo của Trường Sinh Kiếm Tôn, nhất là chủ nghĩa xuất kiếm tất thấy máu của ông.
Quan niệm kiếm đạo của Hồng Hoàng tử thì không được nhắc đến nhiều, trong sách chỉ đơn giản trình bày một vài thứ, ví dụ như đường kiếm đi thế nào mới bá đạo, thoải mái.
Quan niệm kiếm đạo của Minh Vương thì thuần túy thiên về sát lục. Giết càng nhiều, sát khí càng nặng, tựa như một loại kiếm pháp trong quân, thích hợp dùng để toàn quân chiến đấu.
Mà vị Trần viện trưởng kia thì lại có ý kiến bất đồng. Ông theo trường phái đường kiếm nhu hòa, róc rách như nước suối chảy, trước yếu sau mạnh, dòng suối hiền hòa dần sẽ trở thành thác nước, trong nháy mắt bộc phát. Ngẫm lại thì có vẻ tương tự với lý niệm về kiếm pháp của Bích Quang Kiếm.
Trước yếu sau mạnh, đột ngột bộc phát trong tích tắc!
Những cường giả này không trình bày quá nhiều về quan niệm kiếm đạo của mình, chỉ nói đơn giản qua một lượt. Tuy mỗi người có chính kiến khác nhau, nhưng tựu chung vẫn là trăm sông đổ về một biển, mục tiêu cuối cùng chính là vì giết địch.
. . .
Lý Hạo ăn Uẩn Thần quả, vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.
Quyển Phân tích Kiếm thuật căn bản này khá thâm sâu, có nhiều thứ càng là cơ sở thì lại càng cao thâm, cần một người có hiểu biết cực kỳ thấu đáo mới có thể trình bày rõ ràng những lý niệm về kiếm đạo cho tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu.
Lý Hạo chính là loại người mà ngươi đưa cho hắn một bản kiếm pháp cao thâm, hắn có thể xem hiểu.
Nhưng ngươi yêu cầu hắn giảng giải lại kiến thức của bản kiếm pháp này thì hắn không nói được.
Nội tình không đủ!
Một người mới học thì nào có được tri thức lý luận cao thâm như vậy.
Nếu ngươi hỏi học võ cũng cần hiểu rõ lý luận sao?
Câu trả lời là: Cần!
Trong quyển sách này có một ít đề mục đáng giá để Lý Hạo dành thời gian nghiên cứu và học tập.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Hạo nghe nhắc đến những thứ như góc độ xuất kiếm, hoàn cảnh xuất kiếm, pháp môn đặc thù, chất liệu kiếm… đều có thể ảnh hưởng tới uy lực ra đòn.
Góc độ bất đồng, tư thế bất đồng thì điểm bộc phát cũng sẽ không giống nhau, những việc này đều sẽ ảnh hưởng tới kết quả sau cùng.
Chỉ đơn thuần ra kiếm nhanh thì chưa hẳn đã là cường đại cực hạn, còn cần phải kết hợp với một vài kinh nghiệm thực tiễn của chính mình nữa mới được.