Trước kia Lý Hạo cảm thấy không cần thiết, nhưng bây giờ sau khi chứng kiến Chiến Thiên quân, lại cảm nhận được hải tặc đông người, hắn mơ hồ có vài ý nghĩ, chỉ là trong lúc nhất thời không quá muốn khuếch trương, dù sao chuyện bồi dưỡng cũng quá phiền phức.
Đã có sẵn, vậy thì cũng không tệ.
Nếu Võ Vệ quân không đi, Lý Hạo ngược lại là muốn đào một số người về, đáng tiếc người đều đi cả rồi, hắn không kịp làm gì nữa.
Mang theo những ý niệm này, đêm mùng 6 tháng 10, Lý Hạo lại bắt đầu bế quan.
Mục tiêu lần này chính là nhục thân, ngũ tạng đều tiến vào cấp độ 10.000 khối.
Mấy vị siêu năng bên cạnh hắn đều có chút tâm thần bất định và hưng phấn chờ đợi, trong đó, Hách Liên Xuyên là hưng phấn nhất, kỳ thật ông đã mơ hồ biết một ít gì đó, tỉ như là về kiếm Lý gia.
Nhưng trước kia Lý Hạo một mực không thừa nhận mà cho là giả, ông ta cũng không tiện nói cái gì.
Bây giờ, Lý Hạo gọi ông tới, trên đại thể ông cũng biết, kiếm của Lý gia thực thụ chỉ sợ chính là thứ trong tay Lý Hạo.
Ngày hôm ấy, kiếm của Lý Hạo vẫn luôn đeo trên thân, không biết là khoe khoang hay là cảm thấy không cần ẩn tàng, hoặc là hắn đang cố ý câu cá, ai mà biết được.
. . .
Căn cứ Võ Vệ quân yên tĩnh trở lại.
Các võ sư nhao nhao cảm ngộ cổ binh, hoặc là tự mình cảm ngộ thế.
Vài vị siêu năng thì một mực vờn quanh Lý Hạo, hấp thu năng lượng hoặc là nguyên tố Ngũ Hành hay nguyên tố không thuộc tính do Lý Hạo tỏa ra, đôi khi còn có một số kiếm năng lan tràn nữa.
Bên cạnh hắn, Hắc Báo vẫn lười biếng nằm sấp, thỉnh thoảng há mồm, ăn đến nỗi miệng chảy đầy mỡ.
Ở đây, nó rất dễ chịu, căn bản không muốn đi đâu hết.
Tuy cổ thành có thể giúp nó cường đại, nhưng ở đó cũng quá thảm rồi.
Hắc Báo không muốn nhớ lại kiếp sống bi thương trong cổ thành nữa, nó chỉ biết là mình kém chút đã chết đói, con đại ô quy kia hình như còn rút máu của mình, lấy mỹ danh là kích phát huyết mạch, nhưng Hắc Báo hoàn toàn không muốn trải nghiệm lần nào nữa.
Kém chút nó đã thống khổ đến chết.
Cuộc sống bây giờ mới là thứ nó theo đuổi, ăn uống no đủ, không có việc gì thì giúp đỡ giết người, luyện luyện móng vuốt, cuộc sống tạm bợ rất thoải mái.
. . .
Mà theo sự tĩnh lặng của Lý Hạo, thời gian cũng dần dần trôi qua.
Trung Bộ.
Viên Thạc đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng Trung Bộ cũng không bình yên trở lại.
Từ khi Hầu Tiêu Trần mang theo Võ Vệ quân của mình bước vào khu vực Trung Bộ, cảm giác như mưa gió đã nổi lên.
Trên bình nguyên Trung Bộ.
Một cỗ xe lửa nhanh chóng lao đi.
Võ Vệ quân không còn lái xe, mà là chiếm cứ nguyên một chiếc xe lửa để hộ tống Hầu Tiêu Trần tiền nhiệm.
Ngay giờ phút này, mấy người Ngọc tổng quản đều nhíu mày nhìn lên hướng đỉnh đầu thông qua lớp sắt thép.
Có người ở trên không!
Không hề có tí kiêng kỵ gì!
Hầu Tiêu Trần lại bình tĩnh không gì sánh được, ông nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ăn bữa sáng, không hề để tâm những người ngoài kia.
Ông biết những tên kia là ai.
Ngọc tổng quản suýt nổi giận mấy lần, nhưng nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần, thấy ông không nói lời nào thì vẫn cố nhịn xuống không xuất thủ.
Ở trên không lúc này có ba người đang lơ lửng.
Hai nam một nữ. Đều rất trẻ trung!
Một người trong đó lưng đeo trường đao, một mặt đầy ý cười, nhìn xuống phía dưới mấy lần: "Lão Hầu thật kín tiếng, chúng ta bay nửa ngày cũng không để ý tới chúng ta, nói thật, ta rất hiếu kỳ không rõ rốt cuộc ông ta mạnh cỡ nào, có thể đấu qua lão Hoàng không."
Một vị thanh niên khác thì là cầm một cây trường thương, hỏa năng tràn lan, tóc dài tung bay, ánh mắt lãnh khốc: "Không để ý thì không để ý đi, ta cảm nhận được thương ý của Kim Thương, năm đó vị này được vinh danh là cường giả Thương Đạo đệ nhất, chẳng biết bây giờ còn có mấy phần thực lực, thật sự rất muốn luận bàn một chút!"
Nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu thì tròn căng con mắt, cười hì hì nói: "Hay là… Lão Thương, ngươi xuống dưới thử xem?"
Nam tử cầm thương quét mắt liếc nàng, không để ý tới nàng nữa.
Nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn lại cười nói: "Không dám à?"
"Im miệng!" Nam tử cầm thương quát lớn một tiếng, khích bác ai đấy?
Dù sao, những người này đều không kém.
Đến xem náo nhiệt mà thôi, đối phương không đi ra thì họ cũng không có hứng chủ động gây chuyện.
Nam tử lưng đeo trường đao tươi cười xán lạn: "Mắt To, ngươi xuống dưới thử Ngọc La Sát xem sao, ta nghe nói Ngọc La Sát rất lợi hại, là võ sư xếp hạng cao của Ngân Nguyệt, ngươi xuống xử nàng ta đi!"
". . ."
Mắt To không để ý tới gã, ta còn lâu mới mắc mưu.
Nàng nhìn lướt qua bên dưới, tiếc nuối nói: "Được rồi, hai ngươi đều là đồ hèn nhát, không đánh! Ta chỉ hiếu kỳ Hầu Tiêu Trần tới có đánh nhau với lão Hoàng hay không? Lão Hoàng rất lợi hại, ba chúng ta liên thủ có thể thắng được ông ấy không?"
"Không kém bao nhiêu đâu!"
Nam tử đeo trường đao sờ sờ cằm: "Có hi vọng! Lão Hoàng ở kỳ thuế biến, ba chúng ta đều là hậu kỳ, mặc dù cách một đỉnh phong nhưng lão Hoàng chưa hẳn có thể đấu lại khi ba chúng ta liên thủ!"
Mắt To nháy nháy mắt: "Hay là chúng ta đánh lén ông ấy thử xem? Cứ bảo là Hầu Tiêu Trần sai sử chúng ta, chúng ta đầu phục Hầu Tiêu Trần rồi. . ."
". . ."
Hai người không nói gì mà nhìn nàng, đây là lời con người có thể nói ra sao?
Mắt To cười hì hì một tiếng, rất nhanh lại nói: "Được rồi được rồi, bọn họ quá lợi hại, ta thật ra nghe được một tin tức, đồ đệ của Ngũ Cầm Ma Vương, Lý Hạo, hắn ở Ngân Nguyệt đã đại triển thần uy, một kiếm giết chết một vị Húc Quang hậu kỳ. . . Nghe nói hắn cực kỳ cường hãn, hay là chúng ta đi tìm hắn chơi đùa?"
"Không có hứng thú, Ngân Nguyệt không phải nơi tốt lành gì, hiện tại không thể đi!"
Nam tử trường đao lắc đầu, rất nhanh lại nói: "Xem lão Hầu nội chiến cũng không thú vị. . . Chi bằng chúng ta tìm chút kích thích cho họ?"
"Kích thích?" Hai người nhìn về phía nam tử lưng đeo trường đao, ai nấy đều có chút kích động.
Làm sao để kích thích?
Nam tử trường đao cười hắc hắc: "Nghe nói hậu cung của Ánh Hồng Nguyệt chỉ còn lại một người là Thanh Nguyệt ở Trung Bộ, chúng ta tìm cơ hội xử lý Thanh Nguyệt, liệu Ánh Hồng Nguyệt có nổi bão sau đó khai chiến với Tuần Dạ Nhân hay không?"
". . ."
Hai người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn gã.