Nam tử trường đao bất mãn nói: "Nhìn ta làm gì? Sợ cái gì! Tiểu đạo sĩ còn để mất cháu trai Diêm La, không phải cũng không có chuyện gì đó sao, Phi Thiên quá hắn thần bí, Hồng Nguyệt thì ta còn biết một hai. . . Khi xử lý Thanh Nguyệt, chúng ta cứ học theo Lý Hạo, treo người ở cổng ra vào tổng bộ Tuần Dạ Nhân, Ánh Hồng Nguyệt không phát cuồng thì cũng quá có lỗi với chính hắn. . . Như vậy thì mới thú vị, xem Hồng Nguyệt đại chiến Tuần Dạ Nhân, nói không chừng chúng ta còn có thể tiêu diệt Hồng Nguyệt nữa đấy!"
Hai người hít khí, cái tên này suy nghĩ thật là lớn mật!
Điên rồi!
Sau một khắc, Mắt To suy tư rồi gật đầu: "Đi, tìm người thôi!"
". . ."
Nam tử trường thương nhịn không được nói: "Chớ làm loạn, hiện tại chúng ta đắc tội quá nhiều người, đến lúc đó Tuần Dạ Nhân từ bỏ chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để chạy. . ."
"Sợ cái gì!"
Nam tử đeo trường đao cười nói: "Thật sự bị Tuần Dạ Nhân từ bỏ, chúng ta liền đi đầu nhập vào trướng của những người khác, không được thì đi theo bá chủ một phương nào đó, không được nữa liền tự lập môn hộ, tranh bá thiên hạ. Cùng lắm… thì bỏ chạy thôi, đánh không lại còn không chạy nổi sao?"
". . ."
Nam tử cầm thương rất bất đắc dĩ, hai gia hỏa này. . . thôi được rồi, ai bảo ba người tập hợp lại cùng nhau cơ chứ.
"Được rồi, bất quá Thanh Nguyệt cũng chưa chắc sẽ xuất hiện."
"Không phải còn một người tên Chanh Nguyệt sao?"
"Hình như Chanh Nguyệt đã đi phương bắc. . ."
"Vậy quên đi, không được thì cũng có thể chờ gần phụ cận Bắc Hải, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ trở lại, một đao đánh chết, một thương đâm chết, sau đó treo lên cổng tổng bộ Tuần Dạ Nhân. . ."
Ba người nói xogn bèn bay lên không rời đi.
Phía dưới Hầu Tiêu Trần một mực không để ý tới họ, họ cũng cần thể diện, không để ý tới chúng ta thì chúng ta cũng không để ý tới ngươi nữa!
. . .
Trong buồng xe.
Hầu Tiêu Trần đã ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, ngẩng đầu nhìn một chút, cười lắc đầu: "Người trẻ tuổi quả nhiên thú vị!"
Ngọc La Sát hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải bộ trưởng không cho phép. . . Nhất định ta đã giáo huấn chúng một phen!"
Dám bay trên đỉnh đầu bọn họ nửa ngày, đây rõ là có ý khiêu khích.
"Không cần phải tức giận, đến Trung Bộ thì bớt nóng tính đi một chút."
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: "Một đám rất thú vị, Thiên Quyến Thần Sư thực sự rất thú vị, ta vẫn muốn nghiên cứu về khóa siêu năng trời sinh đứt gãy của họ, xem rốt cuộc là phế vật hay là thiên tài. . . Kỳ thật, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ."
"Là triệt để không cần giam cầm thực lực, hay là tiềm lực có hạn, tương lai đến đây bèn chấm dứt?"
"Những điều này đều đáng để xâm nhập nghiên cứu, đáng tiếc, Ngân Nguyệt Thiên Quyến Thần Sư sơ kỳ năm đó quá phách lối, không mấy năm đã bị giết sạch sẽ. . . Đám Viên Thạc đều là bại gia tử!"
Ông lắc đầu, cảm thấy rất đáng tiếc.
Làm hại Ngân Nguyệt bây giờ cơ hồ không còn nhìn thấy Thiên Quyến Thần Sư, cho dù có thì cũng rất yếu, có người gãy mất một đầu, trời sinh là Tinh Quang sư mà thôi, vậy mà cũng gọi là Thiên Quyến Thần Sư ư?
Mấy người mới đi theo lúc nãy ít nhất cũng là trời sinh đứt gãy ba đầu, thậm chí bốn đầu.
Nhật Diệu và Tam Dương trời sinh.
Đây mới thật sự là Thiên Quyến Thần Sư.
Ngọc La Sát không nói gì nữa, Kim Thương thì cảm thấy ngột ngạt, vội nói: "Ta thấy bọn hắn hình như. . . hình như có thế tồn tại, bộ trưởng, đây là. . ."
Hầu Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là học được chút cổ thuật, không phải võ sư đạo Ngân Nguyệt, không phải cổ võ, mà là năng lượng cổ. Siêu năng kỳ thật không phải phế vật, không nên xem thường siêu năng, chỉ là siêu năng khác hệ thống với chúng ta, năng lượng cổ cũng rất mạnh, cổ tịch có ghi chép lúc trước khi song phương đại chiến, năng lượng đã kém chút lật đổ toàn bộ văn minh cổ!"
"Đến cuối cùng, Cổ Nhân Vương quật khởi, lúc này mới chế trụ đối phương, có thể thấy được đối phương cường hãn cỡ nào, chỉ là bây giờ siêu năng. . ."
Ông suy tư một phen, lắc đầu: "Vẫn còn tồn tại rất nhiều thiếu hụt, so với năng lượng nhất đạo có chênh lệch lớn, năng lượng kỳ thật cũng là tự thân đản sinh, nhưng năng lượng của siêu năng từ đầu đến cuối không cách nào dung nhập thể nội, triệt để biến hoá để cho bản thân sử dụng. Vấn đề này kỳ thật ta cũng muốn nhìn xem những năm qua có được giải quyết hay không trong chuyến đi đến Trung Bộ này."
"Nếu không được giải quyết, siêu năng sẽ không tính là gì, nếu có thể giải quyết. . . Vậy liền đại biểu, sẽ tồn tại cấp độ trên Húc Quang!"
Bởi vì biến hoá để cho bản thân sử dụng thì sẽ có hi vọng đánh vỡ một đạo khóa siêu năng.
Ông đến Trung Bộ cũng là ôm tâm tư nhìn trộm tiến triển của một số siêu năng.
Hiển nhiên là ông biết đến võ sư.
Siêu năng ở Ngân Nguyệt quá ít, cường giả cũng ít, ở đây có lẽ có thể tìm được kết quả.
"Trên Húc Quang sao?"
Ngọc tổng quản suy tư một phen: "Trên Húc Quang cần phải đánh vỡ hai khóa siêu năng ngũ tạng, hẳn là có, cùng loại với võ sư phong ấn, nhưng ý bộ trưởng nói chiến lực trên Húc Quang chính là triệt để đánh vỡ, đưa năng lượng vào cho chính mình sử dụng, không gây ra tình trạng phản phệ sao?"
"Ừ!"
Hầu Tiêu Trần gật đầu: "Còn nữa, hệ thống siêu năng đặc thù tỉ như Phong hệ, Phi thiên hệ, Lôi hệ, những người này đánh vỡ khóa siêu năng tứ chi sẽ chính là Húc Quang, vậy nếu là đánh vỡ một đạo khóa siêu năng ngũ tạng thì sao? Cho nên, ta cũng muốn xem thử, muốn kiến thức một chút về chiến lực chân chính siêu việt hơn Húc Quang."
Lời này vừa nói ra, Kim Thương cũng không khỏi nhíu mày.
Nếu thật sự có, vậy thì sẽ rất khó chơi.
Hầu Tiêu Trần phá phong cũng sẽ có thực lực này, nhưng đó là khi phá phong, không phá phong thì cũng chỉ là thực lực kỳ thuế biến.
Nếu siêu năng phóng thích chiến lực hoàn chỉnh mà không cần lo lắng ngũ tạng tổn hại, có thể rèn luyện khóa siêu năng thì đó là điều bọn hắn cầu còn không được. . . Khi đó, dù là Hầu Tiêu Trần chỉ sợ cũng phải gặp phiền phức.
Hầu Tiêu Trần không nói thêm gì, ông nghĩ tới những người mới rồi.
Những người này đều là thiên tài của Trung Bộ.
Không biết, Trung Bộ còn thiên tài võ sư đạo hay không.
Lần này ông sẽ có thể chứng kiến một hai.
Dù sao cũng sắp tới Thiên Tinh thành rồi.