Phía trước, Quang Minh Kiếm lẻn vào đáy biển, rất nhanh, ánh mắt tan rã đã mau chóng khôi phục lần nữa, nàng cấp tốc di chuyển.
Người truy đuổi vẫn bám sát, nàng không thể cắt đuôi bọn chúng.
Mà lúc này nàng cũng không cách nào vận dụng toàn lực, nếu còn sử dụng thì chắc chắn lực phản chấn sẽ khiến nàng nổ tung. Vả lại đừng nói là toàn lực, hiện giờ nàng có thể bùng nổ lực lượng Húc Quang đỉnh phong thì đã là cực hạn, nếu không thì đám người kia cũng không dám đuổi sát gần như vậy.
Lực lượng trong cơ thể vẫn đang tiêu hao rất nhanh.
Nếu nàng không phải là võ sư thì đã sớm bị hao tổn đến trống rỗng. Còn may chính vì là võ sư nên bây giờ trong cơ thể vẫn cung cấp được một ít nội kình cho nàng.
Quang Minh Kiếm lấy ra một khỏa đan dược, nhanh chóng nuốt xuống, tinh thần uể oải tức khắc được vực dậy.
Nàng không biết chính mình còn có thể kiên trì thêm bao lâu, có lẽ là một giờ, cũng có lẽ chỉ 10 phút. Nhưng chưa đến phút cuối cùng thì nàng quyết không từ bỏ, bởi vì nàng không cam tâm.
Bấy giờ, trong lòng Quang Minh Kiếm mơ hồ có chút hối hận.
Lẽ ra trước khi động thủ thì nàng nên báo trước cho Ngân Nguyệt bên kia, dù họ không thể cử người đến cứu viện thì ít nhất cũng có Lý Hạo tới gần phương Đông, như vậy ít nhiều nàng cũng nhận được một chút trợ giúp từ hắn.
Đương nhiên, chưa chắc Lý Hạo đã đồng ý, nhưng Quang Minh Kiếm cảm thấy cũng không phải không có biện pháp nào.
Chỉ là bây giờ mới nghĩ đến những thứ này thì đã trễ.
Mấu chốt vẫn nằm ở chỗ vị Quốc công kia, không nghĩ tới ông ta còn cường đại hơn so với dự tính của nàng. Dưới tình huống không gỡ bỏ niêm phong mà vẫn có thể kháng trụ công kích của nàng, hơn nữa còn hoàn hảo không tổn hao gì, đây mới là chuyện cực kỳ đáng sợ. Cũng vì thế mà mới khiến nàng không thể không đứt đoạn toàn bộ khóa siêu năng.
. . .
Bên trong Bắc Hải.
Trên đường Lý Hạo đi ngang qua, hắn bắt gặp ngày càng nhiều thương thuyền và cả hải tặc.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, một vài đội ngũ hải tặc và thương thuyền hoàn toàn không xuất hiện tình thế ngươi chết ta sống như trong tưởng tượng.
Lý Hạo còn tận mắt nhìn thấy mấy tên hải tặc thoải mái lên thuyền của các thương nhân. Sau đó nhanh chóng vui tươi hớn hở mang theo đồ do quản sự dâng tặng trở về lại thuyền hải tặc của mình.
Thậm chí, hắn nghe được cả thanh âm bọn chúng nói chuyện với nhau: "Cờ xí của Bạch Sa có thể gỡ xuống rồi. Tên phế vật Bạch Sa kia ăn thiệt thòi lớn tại Ngân Nguyệt, về sau xem như Bạch Sa không còn đất đặt chân ở Bắc Hải nữa. Các ngươi cũng đỡ bớt được một phần chi tiêu cho bọn chúng. Đương nhiên, các nhà khác sẽ đòi gia tăng chi phí lên một chút, nhưng kiểu gì thì cũng sẽ không vượt qua phần chi phí cần tốn kém cho Bạch Sa đạo."
"Đa tạ quân gia!" Một tên quản sự tươi cười nịnh nọt.
Những lời này theo gió phiêu lãng, rơi vào trong tai Lý Hạo.
Thu phí. . . Thu thuế. . . Quân gia. . .
Không, đây là hải tặc!
Hắn xác định đây chính là hải tặc!
Nhưng hôm nay đám hải tặc ấy lại đang đường hoàng đứng đây thu thuế!
Không còn là tình cảnh cướp bóc nữa!
Cướp bóc thì chỉ thấy lợi trước mắt. Còn thu thuế là lợi ích về lâu về dài, cho dù thuế có nặng cách mấy thì rất nhiều thương đội trên biển vẫn nguyện ý giao nộp để bảo đảm an toàn cho chính mình.
Lý Hạo không tiếp tục ra tay, hiện giờ thời gian tương đối cấp bách, hắn không tiện dây dưa tại đây quá lâu, có điều hắn đã nhớ kỹ gương mặt một số người, cũng khắc ghi cờ xí của các bên trong lòng.
Bắc Hải đạo tặc cũng có cờ xí riêng của mình. Chẳng hạn như Bạch Sa đạo, nguyên bản xếp thứ tư, trên cờ xí của bọn chúng có thêu hình ảnh một đầu cá mập lớn.
Mà Bắc Hải bên này, nổi danh nhất trong số các đoàn hải tặc chính là Tinh Quang đoàn, nghe nói dưới trướng có đến hơn một vạn Siêu Năng Giả, về phần hư thật thì tạm thời chưa thể xác định.
Nhưng có vẻ cường giả của bọn chúng thật sự không ít.
Bạch Sa đạo chỉ có tam đại thống lĩnh, mà Tinh Quang đoàn hải tặc thì không phân chia như vậy. Bọn chúng có một vị đầu lĩnh tự phong là Bắc Hải Vương, phía dưới thì có chín vị cường giả được phong làm Tinh Quang cửu công, đều là cái loại tự phong Quốc công rất mỉa mai kia.
Trên cờ xí của bọn chúng có thêu 10 ngôi sao, mang ý nghĩa là Tinh Quang lấp lánh. Bắc Hải Vương và chín vị Đại công tước chung tay quản lý Tinh Quang đoàn hải tặc.
Những tư liệu ấy lần lượt hiện lên ở trong đầu Lý Hạo. Hắn không biết lần này có gặp bọn chúng hay không, dù sao thì bây giờ đối phương chính là đệ nhất thế lực tại Bắc Hải, không có khả năng mặc kệ mọi chuyện, có lẽ sẽ có người tham dự vào việc vây bắt Quang Minh Kiếm.
Đang nghĩ ngợi, trong lòng Lý Hạo chợt khẽ động, hắn lấy từ trong vạt áo ra một vật, chính là viên ngọc bội lấy được từ chỗ thương thuyền trước đó.
Phía trên ngọc bội hiện ra một hàng chữ.
"Thương thuyền số 307 của Tứ Hải tập đoàn, ngươi đã lệch hàng, không thể tiếp tục tiến lên. Cách đây 10 phút đã bộc phát đại chiến ở cách thương thuyền 800 dặm về phía trước, Quang Minh Kiếm trảm chết một vị Húc Quang. Thương thuyền lập tức chuyển hướng đi!"
Lý Hạo khẽ giật mình, đây là đang nói mình sao?
Rất nhanh, hắn đã hiểu rõ. Phải rồi, hình như chiếc thuyền của Tứ Hải tập đoàn mà hắn ghé qua ban nãy đúng là có khắc số hiệu 307.
Nói như vậy, vị trí định vị của ngọc bội đã được truyền về trạm trung chuyển, dẫn tới nhân viên ở trạm trung chuyển phát hiện đội thuyền đã đi chệch hướng. Mặc dù khoảng cách tới chỗ Quang Minh Kiếm còn rất xa, những 800 dặm, nhưng dựa theo tốc độ của nàng ta và tốc độ của Lý Hạo thì có lẽ rất nhanh cả hai sẽ chạm mặt.
"Thật vậy sao, hay là bọn họ cố ý lừa gạt ta?" Lý Hạo thầm nghĩ. Tốc độ di chuyển của hắn cực nhanh, không phải là thứ mà thuyền lớn bình thường có thể so sánh.
Lẽ nào khi trạm trung chuyển định vị vị trí thì không phát hiện ra dị thường?
Đương nhiên cũng có khả năng là họ không phát hiện thật, bởi vì cứ cách một đoạn thời gian mới gửi định vị đi, cho nên chưa chắc đối phương đã biết lúc trước Lý Hạo ở đâu.
Lý Hạo mặc kệ, không quản nhiều.
800 dặm cách đây 10 phút sao?
Nói như vậy thì rất nhanh thôi là hắn có thể bắt kịp Quang Minh Kiếm.