Lý Hạo lần nữa tăng tốc, trong lòng âm thầm cảm khái, đến bây giờ mà Quang Minh Kiếm vẫn còn sống, hơn nữa còn vừa giết chết một tên Húc Quang, quả thật là ý chí kiên cường.
Bấy giờ, Lý Hạo không còn đặt nặng vấn đề ân oán cá nhân nữa, thứ nhất là hắn đã thu tiền, thứ hai là sau khi đối phương đứt đoạn khóa siêu năng xong mà đến tận lúc này vẫn chưa chết, loại tinh thần ương ngạnh ấy quả thật chính là khí phách của võ sư Ngân Nguyệt.
Đương nhiên, nàng ta vốn chính là một trong những Ngân Nguyệt võ sư nổi danh nhất.
. . .
Lý Hạo một đường phi nhanh, một trăm dặm, hai trăm dặm. . .
Hắn không định chậm lại mà càng đẩy mạnh tốc độ lên, tới lúc vượt qua 400 dặm thì Lý Hạo cũng đã tiêu hao không nhỏ.
Giờ phút này, hắn nhìn thấy một vài chùm sáng, không phải là Quang Minh Kiếm mà là mấy tên Tam Dương và Húc Quang. Có vẻ bọn chúng đang thiết lập một con đường phong tỏa ở phía trước.
Nơi xa, có cường giả bay lên không, thậm chí trong mắt mọi người còn toát ra kim quang, bắn phá bốn phương.
Có người thấy được thân ảnh Lý Hạo bên này liền lớn tiếng quát: "Tinh Quang quân đoàn đang phong tỏa nơi đây! Người không có phận sự không được phép tiến vào!"
"Các bằng hữu đường xa mà đến thứ lỗi, là do Quang Minh Kiếm giết chết huynh đệ của Tinh Quang quân, thù này chúng ta tất phải báo, ai dám ngăn trở thì chính là đang đối địch với Tinh Quang quân chúng ta!"
". . ."
Thanh âm của các vị cường giả liên tục truyền vang.
Bốn phía cũng có một vài cường giả đứng lặng, có người thầm mắng, có người ánh mắt lấp lóe, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Nhìn tình hình này thì hiển nhiên Quang Minh Kiếm đã bị người chặn lại ngay tại vòng vây vùng biển phía trước.
Tinh Quang đoàn hải tặc cũng đã xuất động.
Lý Hạo đứng cách đó không xa, nghe được có vài người bất mãn hừ lạnh một tiếng, có người lại líu lưỡi cảm khái: "Định Quốc công thỉnh động cả Tinh Quang đoàn hải tặc sao? Đúng là bạo tay! Tối thiểu nơi này phải có đến mười vị Tam Dương đúng không? Còn có hai vị Húc Quang trấn thủ nữa kìa. Mà đây mới chỉ là cường giả vây trấn một phương, đừng nói những phương hướng khác cũng có cường giả đuổi tới nhé?"
Đáng sợ thật! Xem ra Bắc Hải đạo tặc thật muốn trở thành bá chủ một phương rồi.
"Chưa chắc đã là Định Quốc công, có lẽ là do các thế lực khác…" Có người nhẹ giọng phản bác, sau đó đổi sang truyền âm tranh luận với nhau, Lý Hạo không còn nghe thấy thanh âm của bọn họ nữa.
Lý Hạo nhíu mày, có vẻ tất cả mọi người nơi đây đều tạo thành một nhận thức chung, đó là không dám đụng tới, không dám trêu chọc vào đoàn hải tặc này.
Phải biết, Bắc Hải là một địa phương có vị trí trọng yếu, bởi nó là nơi giao nhau giữa Trung bộ và 19 hành tỉnh phương Bắc, một khi Bắc Hải bị phong tỏa thì xem như hai bên sẽ bị cắt đứt liên lạc. Vậy mà địa phương quan trọng về mặt chiến lược kinh tế như Bắc Hải lại để các đoàn hải tặc hoành hành.
Lý Hạo quan sát hai vị Húc Quang nơi xa, cả hai đều chỉ là Húc Quang sơ kỳ.
Hắn nhìn thoáng qua Hắc Báo dưới chân, lúc này Hắc Báo cũng đang ngẩng đầu nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo mỉm cười đề nghị, "Ngươi một tên, ta một tên. Hải tặc mà cũng dám đứng đây hiên ngang ra oai, đầu năm nay thật đúng là chuyện cổ quái gì cũng có."
Những người khác sợ bọn chúng, nhưng hắn thì không sợ.
Đây chính là tâm trạng của kẻ chân trần không sợ mang giày. Bọn họ còn phải kiếm ăn ở Bắc Hải, nhưng hắn thì có cái gì để bận tâm?
Đám hải tặc ấy dám đến Ngân Nguyệt để giương oai sao?
Bên dưới bốn phương còn đang xôn xao nghị luận, trên không trung, đám cường giả hải tặc kia vẫn bày ra vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ!
Không sai, Bắc Hải chính là lãnh địa của bọn chúng.
Dù ở trên đất liền các ngươi có mạnh hơn nữa thì đến đây rồi, các ngươi cũng phải nhịn xuống cho ta!
Quang Minh Kiếm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lần này đã có người ra một cái giá khá cao để thuê Tinh Quang đoàn hải tặc, bao gồm 3 vạn khối Thần Năng Thạch, 3 giọt sinh mệnh chi tuyền, 10 kiện Nguyên Thần Binh. Số tiền trên dùng để mua Truy Phong Ngoa và thi thể của Quang Minh Kiếm.
Về phần rốt cuộc người mua là ai thì Tinh Quang đoàn không biết, nhưng bọn hắn biết đây tuyệt đối không phải là cá nhân nào, mà nhất định là một phương thế lực lớn, khả năng là không tiện ra mặt nên mới phải xuất tiền mua mạng.
Chẳng hạn như hai vị Quốc công trấn thủ phương Nam và phương Tây, có lẽ do không kịp chạy đến nên mới bỏ ra một cái giá khổng lồ để đổi lấy tính mạng của Quang Minh Kiếm và bảo vật trên tay nàng ta, dù sao thì có thể đoạt được Truy Phong Ngoa thì cái giá trên vẫn hoàn toàn xứng đáng.
Hai tên cường giả Húc Quang còn đang diễu võ giương oai uy hiếp bốn phương, đúng lúc này, bên tai bất chợt truyền đến thanh âm nào đấy, một người lập tức quay đầu nhìn sang, ánh mắt thất thố, có phần khó tin.
Đó là. . . Một thanh kiếm!
"Lớn mật!"
Người này hét to một tiếng, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.
Là ai?
Rống!
Tựa như mãnh hổ gào thét, tựa như núi lửa bộc phát, tiếng rống đột ngột vang lên bên tai, đâm xuyên qua màng nhĩ, tiếp đó trường kiếm chói lọi diệu bắn thiên địa, một kiếm đâm rách bầu trời lao tới.
Oanh!
Đường kiếm hạ xuống, kiếm quang lóe lên.
Ầm!
Tên Húc Quang sơ kỳ kia bạo hống, nhưng thân thể gã lại như một tấm vải rách, trực tiếp bị kiếm quang xuyên thủng, trường kiếm lấp lóe, thân thể gã lập tức phân thành hai nửa!
Lý Hạo tiện tay chụp tới, thi thể nhanh chóng rơi vào bên trong chiếc thuyền nhỏ đang đậu phía dưới.
Cách đó không xa, tên Húc Quang còn lại kinh hãi nhìn chằm chằm, có điều còn không đợi gã kịp phản ứng thì đã có một con chó im hơi lặng tiếng đánh tới trong nháy mắt. Tên Húc Quang này vừa muốn trốn chạy thì móng vuốt của con chó đã trảo liên tiếp cửu điệp sóng kình khiến mặt biển ào ào dậy sóng!
Ầm!
Sóng lớn dữ dội cuốn tới, giữa cơn sóng biển ngập trời ấy, móng vuốt của Hắc Báo trực tiếp găm vào thân thể đối phương.
Thoáng cái, bầu không khí xung quanh đã triệt để an tĩnh trở lại.
Một khắc sau, đám hải tặc Tam Dương cuống quýt trốn chạy.
Thế nhưng kiếm quang lại lóe lên, trong tích tắc, vô số đầu người lần lượt rơi xuống biển.
Đám cường giả còn lại có kẻ hốt hoảng đào thoát, có kẻ kinh hãi đứng lặng.
"Đó là ai?"
"Tiếng hổ gầm ban nãy… Hình như là cùng loại với Ngũ Cầm thuật."
"Kiếm quang..."
"Là Lý Hạo! Là Ma kiếm Lý Hạo! Hắn đến rồi, không nghĩ Lý Hạo lại lớn mật như thế, dám trực tiếp giết chết cường giả của Tinh Quang đoàn hải tặc."
"Con chó kia..."
". . ."
Các vị cường giả điên cuồng trốn chạy, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Vừa ra tay liền lấy mạng hai vị Húc Quang, tên Lý Hạo này thật sự quá đáng sợ!
Mà Lý Hạo cũng không buồn che lấp hành tung, đến thì cũng đã đến rồi, còn muốn che giấu thân phận gì nữa, bộ cho rằng mọi người đều là kẻ mù lòa sao?
Hắn nhanh chóng giết sạch những tên hải tặc nơi này. Vừa xuất thủ vừa vui vẻ cười lớn, tâm tình đặc biệt tốt.
Sau một khắc, hắn đạp không lao đi, bay về phía trước, hẳn là Quang Minh Kiếm đang ở ngay gần đây.
Có thể hành sự trương dương như thế, hiển nhiên là Lý Hạo cũng rất tự tin về bản lĩnh của chính mình.
Lúc này Lý Hạo ra tay rất cuồng ngạo, xuất kiếm giết địch không chút nào nương tay. Cái gì mà đạo tặc chứ, cái gì mà bá chủ Bắc Hải chứ, hễ là những kẻ cản đường hắn, chỉ cần có thể giết thì hắn đều sẽ giết sạch!