Lúc này, Quang Minh Kiếm vẫn đang tập trung hấp thu sinh mệnh chi tuyền, cố gắng đẩy nhanh tốc độ khôi phục thương thế.
Nếu nàng không khôi phục thì Lý Hạo sẽ khó mà trấn áp ngũ tạng bạo động. Nhưng muốn cho nàng thời gian chữa thương thì buộc hai người Lý Hạo phải quyết tâm thủ vững.
Bấy giờ, Lý Hạo im lặng không nói gì, nhưng trong lòng có chút biệt khuất, khó chịu.
Rốt cuộc bọn gia hỏa này từ đâu đến? Ở đâu ra có nhiều cường giả như vậy?
Giờ phút này, lực công kích của Lý Hạo đã trở nên yếu hơn, bất quá hắn xuất kiếm có phần tự nhiên, giống như tơ liễu bồng bềnh, thậm chí phối hợp với Vô Ảnh Kiếm còn có cảm giác xuất quỷ nhập thần. Có điều, đối với kẻ địch mà nói thì công kích như vậy đương nhiên sẽ khiến bọn chúng thoải mái hơn hẳn.
Trước đó khi Lý Hạo ra chiêu vẫn còn có chút uy hiếp, nhưng hiện giờ bọn chúng cảm nhận được sức uy hiếp đã nhỏ đi nhiều.
Kẻ địch thì vui mừng, còn Hồng Nhất Đường thì muốn bật khóc.
Gã hối hận rồi!
Rốt cuộc Lý Hạo đang làm gì?
Lấy gã làm thuẫn phòng ngự, sau đó hắn núp ở đằng sau thử nghiệm luyện tập Liễu Nhứ kiếm.
Ông trời của ta, ngươi cho rằng nơi này hết sức an toàn sao?
Quang Minh Kiếm thì đang bận rộn khôi phục thương thế, Lý Hạo thì mặc dù vẫn còn đang góp sức chiến đấu, nhưng hiện tại cả người hắn đều co đầu rút cổ vào trong vòng phòng ngự, có xuất kiếm cũng lộ ra tư thái mềm mại không có sức. Nếu cứ tiếp tục như thế, gã làm sao một mình phản kháng nổi?
Nhưng Lý Hạo vẫn mặc kệ.
Đây là một loại tín nhiệm, hắn tin tưởng Hồng Nhất Đường nhất định có thể chống đỡ, bằng không phòng ngự vừa vỡ, bọn họ đều chạy không thoát.
Thế nhưng lực công kích của hắn đích thật lộ ra dáng vẻ mềm mại vô lực. Đã như vậy. . . Dù sao cũng không đả thương được kẻ địch, chi bằng nhắm tới yếu điểm thì hơn!
Một kiếm liên tiếp một kiếm, tựa như tơ liễu tung bay. Lý Hạo đắm chìm vào việc xuất kiếm đến nỗi lá gan càng lúc càng lớn, thậm chí mấy lần hắn còn xông ra khỏi vòng phòng ngự, một kiếm giết ra, dọa cho đối phương nhảy dựng lên rút lui, thế nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện… Một kiếm của Lý Hạo còn chẳng thể đánh tan nổi vòng phòng ngự của Húc Quang trung kỳ.
Sau khi Từ Trấn dùng một cước đá Lý Hạo phải lui trở về, bỗng nhiên ông ta bật cười, lớn tiếng nói: "Ban nãy hắn dùng Huyết Đao quyết, bây giờ hiệu quả của Huyết Đao quyết đã qua, dẫn đến Lý Hạo đang rơi vào thời kỳ phản phệ, thực lực ngược lại suy yếu rất nhiều, chỉ là Húc Quang sơ kỳ mà thôi."
Tình huống của Lý Hạo hiện tại và tình huống khi tiến vào thời kỳ suy yếu vì bị Huyết Đao quyết phản phệ trông không khác nhau là mấy.
Cho nên rất nhanh, Từ Trấn đã nhận ra tình hình của Lý Hạo hiện giờ.
Ngược lại Hồng Nhất Đường thì đích thật là cường đại, có thể một mình chặn đứng thế công kích của bọn hắn. Thế nhưng gã không có sức phản kích, nếu cứ bị động phòng thủ như thế thì trước sau gì cũng chỉ có con đường chết.
Lời Từ Trấn nói khiến ánh mắt tất cả mọi người đều lóe sáng.
Yếu như vậy?
Đối với đám cường giả này thì bọn họ có thể dễ dàng giải quyết một đối thủ là Húc Quang sơ kỳ. Nhất thời, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Lý Hạo. Ngay khi Lý Hạo lần nữa xông ra, trong nháy mắt, các loại lực lượng siêu năng đồng loạt bộc phát, một tiếng ầm vang nổ mạnh, Lý Hạo bị đánh cho máu me khắp người, bị bức phải rút lui trở về.
Thế nhưng hắn lại không quản những người này, trong mắt hắn bây giờ chỉ có thanh kiếm trong tay!
Sau một khắc, Lý Hạo lại lần nữa giết ra. Nhục thân cường hãn cho phép hắn càng nhiều cơ hội xuất chiến.
Một kiếm liên tiếp một kiếm, Lý Hạo sử dụng Liễu Nhứ kiếm càng thêm thuần thục, có điều vẫn chưa thể làm nó hiện ra Kiếm thế!
"Lý Hạo!"
Hồng Nhất Đường khẽ quát một tiếng, vòng phòng ngự đã hơi lung lay. Nhưng Lý Hạo vẫn như nghé con không sợ cọp, tiếp tục xông ra. Lần này hắn bị một vị cường giả mặc áo choàng trực tiếp trảo trúng cánh tay, lập tức trên tay hắn bị vồ xuống một mảng huyết nhục lớn.
Đối phương lao thẳng về phía trường kiếm của hắn, chỉ là trước đó khi công kích món vũ khí này thì y đã bị Lý Hạo chém trúng một phát. Cho nên lần này y lựa chọn tấn công cánh tay cầm kiếm.
Nhục thân tuy cường hãn nhưng vẫn không ngăn nổi công kích của đối phương, bị y một trảo vồ cho da tróc thịt nứt.
Mà Lý Hạo như thể không biết đau, vẫn nhẹ nhàng cầm kiếm phiêu đãng đâm đối phương, rất nhanh hắn đã bị một cỗ lực lượng siêu năng cực kỳ cường hãn phản chấn. Một tiếng ầm vang, lực phản chấn đã ép cho Lý Hạo phun máu tươi, phải miễn cưỡng rút về.
Vốn vị cường giả mặc áo choàng kia còn muốn truy kích, nhưng đã bị một chưởng của Địa Phúc Kiếm bức lui lại.
Sắc mặt Hồng Nhất Đường cũng dần dần tái đi.
Hiện giờ gã chỉ có thể dồn sức phòng thủ. Quang Minh Kiếm còn đang bận tiêu hóa sinh mệnh chi tuyền, Lý Hạo thì đang mượn cơ hội luyện kiếm. Tính ra gã hệt như vú em của hai người này, luôn phải cẩn thận phòng thủ để tránh bị địch nhân thừa cơ đánh tan cả ba người bọn họ.
Hồng Nhất Đường thấy mệt tâm vô cùng, sớm biết thì chi bằng để gã một mình đánh lén đám gia hỏa kia còn hơn.
Hai người này không có kẻ nào khiến gã bớt lo!
Lý Hạo lúc này đã triệt để đắm mình vào trong việc cảm ngộ, lực xuất kiếm càng thêm nhẹ nhàng, không khác gì nhánh cây đong đưa, lơ lửng không cố định.
Hắn nhìn thoáng qua Từ Trấn nơi xa, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Ngươi đánh ta rất vui có đúng không?
Đợi đi, đợi chút nữa thôi, ta sẽ lấy ngươi ra thử kiếm!
Kiếm thứ nhất Ngũ hành chính là ngươi!
Bấy giờ, Mộc Kiếm thế đã mơ hồ xuất hiện, quả nhiên, loại liều mạng tranh đấu như này mới là kích thích nhất, đồng thời cũng dễ kích phát kiếm ý nhất.