Lý Hạo lui về an toàn, nhưng lại khiến Hồng Nhất Đường đổ mồ hôi toàn thân.
Có điều chiêu thức của Hồng Nhất Đường quả thực xuất thần nhập hóa!
Một kiếm chém ra liền phong tỏa bốn phương, cho tới giờ khắc này Lý Hạo mới có tâm tình cẩn thận quan sát. Không xem thì không biết, xem rồi mới nhận ra Hồng Nhất Đường phòng thủ kín kẽ đến độ một giọt nước cũng không lọt!
Tổng cộng có 13 vị Húc Quang đang cường công bọn hắn.
Lẽ ra là có 14 vị cường giả, nhưng Lý Hạo bọn hắn đã liên thủ giết một tên, hiện tại còn lại 13 người. Cả 13 vị này không có ai là dễ trêu vào, thế nhưng có lẽ là vì kiêng kị hoặc là vì chần chờ muốn để người khác tiên phong chém giết trước, nhưng vô luận ra sao thì đích thực Hồng Nhất Đường hiện tại đang lấy 1 địch 13, cường hãn khôn cùng!
Thẳng đến khi Lý Hạo lui về thì mới có thể cảm nhận được nguy cơ và áp lực trong đó.
Giáp đồng của Hồng Nhất Đường đã mơ hồ có cảm giác biến hình.
Rất rõ ràng là gã đang phải tiếp nhận sức đè ép cực lớn!
Có cảm giác Hồng Nhất Đường đã tiến vào trạng thái gỡ bỏ niêm phong, chỉ là khi gã cởi bỏ niêm phong thì không gây ra động tĩnh điên cuồng như khi người khác làm đứt đoạn khóa siêu năng.
Lúc còn ở Thương Sơn hay khi ở Chiến Thiên thành đều thế, Hồng Nhất Đường không tạo ra động tĩnh lớn, mà là âm thầm yên lặng cởi bỏ lớp niêm phong. Phương thức cởi bỏ như thế kỳ thật lại càng đáng sợ.
Điều này đại biểu gã đã có thể khống chế phần nào tiềm lực lực lượng mà khóa siêu năng phóng thích.
Bấy giờ, Lý Hạo đang mệt mỏi thở dốc. Hắn không vội đi hỗ trợ Hồng Nhất Đường. Bởi vì hắn đã để mắt tới Từ Trấn. Từ Trấn là một trong những vị cường giả lớn tuổi tại đây, thân phận của ông ta tương đối đặc thù, vả lại còn có một vị Húc Quang hậu kỳ và một vị đỉnh phong đi theo Từ Trấn.
Nếu Từ Trấn bị giết, hoặc là người của Định Quốc công phủ sẽ triệt để tuyệt vọng, liều chết chiến một trận; hoặc là sợ vỡ mật, trực tiếp trốn chạy.
Nhưng thân là con trai của Định Quốc công, chắc chắn sẽ rất khó để đối phó với ông ta.
Lý Hạo thở dốc một tiếng, nhìn về phía đối phương.
Lúc này, một cỗ thế nhàn nhạt chập chờn sản sinh.
Liễu Nhứ kiếm!
Loại kiếm này khi sinh ra thế không hề tràn đầy sinh cơ, cũng không có sinh mệnh bàng bạc như các loại kiếm gỗ khác, chỉ có một loại cảm giác nhu hòa phảng phất như thế gió thổi liền sợ hãi mà biến mất.
Mà Kiếm thế của Lý Hạo chủ yếu bắt nguồn từ hai phương diện, cái thứ nhất là Liễu Nhứ kiếm pháp, cái thứ hai chính là cảm ngộ lực lượng bản nguyên của tiểu thụ (cây nhỏ).
Bên trong tơ liễu lại xen lẫn một chút đặc tính riêng biệt của tiểu thụ.
Đặc tính của tiểu thụ là gì?
Phủ rộng trải dài khắp núi xanh, kiên trì bền bỉ sản sinh vô cùng vô tận.
Cô độc đứng lặng bên ngoài hành cung mấy chục ngàn năm, một khi đã nhận định việc gì thì chính là tâm tâm niệm niệm cả một đời, vĩnh viễn không quay đầu.
Lúc này, Lý Hạo cảm thấy mình đã cảm ngộ khá rõ về tiểu thụ đạo. Tiểu thụ đạo cũng tương tự như đại thụ, hoặc có lẽ chỉ là thuần túy kế thừa, hoặc là trùng sinh, chứ không phải là loại hình khác.
Cho nên đối với việc thừa kế nghiệp cha này, trong cảm ngộ của Lý Hạo vẫn luôn là lịch sử trưởng thành của đại thụ, mà sau khi đại thụ chết đi thì tiểu thụ sẽ mọc rễ nảy mầm, tiếp tục lan tràn sứ mạng vô cùng vô tận của bọn nó.
"Lý Hạo!"
Hồng Nhất Đường lần nữa khẽ quát một tiếng, bởi vì vòng phòng ngự của gã đang dần thu hẹp lại, nhưng hình như Lý Hạo vừa cảm ngộ cái gì đấy, đang muốn lao ra khỏi vòng tròn của gã. Phải biết một khi rời khỏi vòng bảo hộ của gã thì chắc chắn Lý Hạo sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nhưng thân thể Lý Hạo lại tựa tơ liễu, lui về sau mấy bước rồi nhẹ nhàng tung bay.
Mà bên cạnh, sắc mặt Quang Minh Kiếm hết trắng bệch rồi lại đỏ lên mấy phần, có cảm giác nàng đã sắp tỉnh táo lại.
Trong lòng Hồng Nhất Đường không ngừng kêu khổ.
Hai gia hỏa này quả thật không đáng tin cậy chút nào!
Quang Minh Kiếm thì thôi coi như xong, nhưng Lý Hạo lúc này… Gã biết đại khái Lý Hạo định làm gì, thế nhưng... Má nó, đúng là muốn mạng già của gã mà.
Bấy giờ, bên trong gan của Lý Hạo có một khỏa tiểu thụ đang bắt đầu mọc rễ nảy mầm, giống như một cành liễu cắm vào trong đất, lan tràn sản sinh.
Tiểu thụ dần dần phát triển, hiện tại nó giống như rễ cây thông thường, không còn là gốc cây nhỏ bị khóa lại nữa, rễ cây trải rộng, nhanh chóng lan tràn toàn bộ lá gan.
Mà bên trong ngũ tạng lúc này đều có một ít vật kỳ quái.
Bên trong trái tim là mãnh hổ, bên trong thận là sóng nước, bên trong lá lách là núi lớn, bên trong lá phổi là một vầng thái dương màu vàng, ngoài ra còn có tiểu thụ đang lan tràn ra khắp lá gan.
Tiểu thụ bên trong lá gan là yếu ớt nhất.
Còn tứ thế còn lại rõ ràng đều cường đại hơn hẳn một vòng.
Những thế khác đều từng sử dụng qua Thiên Kim Liên hoặc là Uẩn Thần Quả, duy chỉ có nhánh cây này vừa mới sinh ra nên vẫn còn rất yếu ớt.
Lý Hạo ho nhẹ một tiếng, trong tay hắn chợt xuất hiện một hạt sen màu vàng. Đây là thứ mà ngày đó Hồng Nhất Đường cho hắn, cánh hoa của Thiên Kim Liên thì Lý Hạo đã dùng, còn hạt sen thì tạm giữ lại đến giờ.
Cánh hoa có tác dụng cường hóa khá tốt, vậy còn hạt sen thì sao?
Lý Hạo không biết, cho nên hắn muốn thử xem, có lẽ hiệu quả cũng không tệ. Nếu có thể thì hắn rất hy vọng cây liễu sẽ được cường hóa mạnh lên, bằng không nếu để ngũ thế mất cân bằng, một khi dung hợp thành thì sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Hạt sen màu vàng tiến vào trong miệng, trong nháy mắt đã hòa tan biến mất.
Một cỗ lực lượng mát lạnh còn hơn cả cánh sen thấm vào, tinh thần Lý Hạo khẽ chấn động, xem ra hiệu quả của hạt sen có vẻ còn tốt hơn cả cánh hoa.
Lý Hạo nhanh chóng dẫn dắt cỗ lực lượng ấy vào trong gan, nhánh cây nhỏ lập tức cảm nhận được sự thoải mái, trong nháy mắt bắt đầu phát triển hẳn lên.
Ầm!
Đúng vào thời khắc này, tim Hồng Nhất Đường bỗng gia tốc đập phanh phanh hết sức mãnh liệt. Một cỗ lực lượng hỏa diễm bất chợt thẩm thấu ra khiến Lý Hạo giật mình thức tỉnh, vội nhìn về phía Hồng Nhất Đường. Bấy giờ, cả gương mặt Hồng Nhất Đường đỏ phừng phừng giống như sắp sửa bốc cháy.
Có vẻ một đầu khóa siêu năng của gã đã đứt gãy.
Lực lượng cường đại khiến vòng phòng ngự của gã lớn ra hơn một chút, thế nhưng cỗ lực lượng Hỏa hệ đột ngột bộc phát kia lại khiến gã cực kỳ thống khổ, trái tim đau nhức như thể bị lửa thiêu đốt.
Ngày đó ở trong thành, khi phải đối phó với đám người Hầu Tiêu Trần thì gã cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.
Bên cạnh, Quang Minh Kiếm run rẩy muốn mở mắt, Hồng Nhất Đường vội quát: "Ngươi tiếp tục chữa trị đi, đừng lãng phí sinh mệnh chi tuyền!"
Hiển nhiên Quang Minh Kiếm đã cảm nhận được nguy cơ, cũng cảm nhận được Hồng Nhất Đường đang mất sức trầm trọng. Cứ tiếp tục như thế thì coi chừng Hồng Nhất Đường sẽ nối gót theo nàng.
Thế nhưng Hồng Nhất Đường biết rõ ràng mình cần phải làm gì. Hiện giờ Quang Minh Kiếm còn đang chữa trị, một khi để nàng ra tay thì xem như hết thảy thương thế đang khôi phục nãy giờ sẽ sụp đổ trong tích tắc. Số sinh mệnh chi tuyền kia bị lãng phí không nói, quan trọng hơn là một khi nàng ta gục xuống, chỉ e Lý Hạo cũng mất mạng.
Cho nên nhất định phải chờ thêm một lúc, chờ cho lực lượng sinh mệnh chi tuyền hoàn toàn thâm nhập vào thể nội để giúp thương thế khép lại, như vậy thì Quang Minh Kiếm mới có thể động thủ.
Mí mắt Quang Minh Kiếm run rẩy vật lộn một phen, cuối cùng dần dần lắng lại.
Địa Phúc Kiếm đã mang đến cho mọi người cảm giác an tâm rất lớn. Dù là kẻ cảnh giác như Lý Hạo thì cũng có thể không bận tâm gì mà tập trung tu luyện, bởi vì hắn biết, chỉ cần có Địa Phúc Kiếm bên cạnh thì gã nhất định sẽ liều mạng bảo hộ mọi người an toàn.