Ngũ thế vừa tiếp xúc thì Lý Hạo bỗng giật bắn, thân thể run rẩy tựa như bị điện giật. Ngũ tạng đã được cường hóa tới trình độ vạn phương. Vậy mà bây giờ nó vẫn run lên như cũ, thậm chí ngũ tạng còn xuất hiện từng đạo vết rách.
Lý Hạo thầm giật mình!
Mạnh như vậy sao?
Xem ra tạm thời không thể tùy tiện thử nghiệm việc dung hợp ngũ thế, trước mắt chỉ có thể để kiếm ý tổng cương thống lĩnh, ép ngũ thế phải thuần phục.
"Agrhh…"
Đúng lúc này, Hồng Nhất Đường bất chợt quát to một tiếng, hỏa diễm bay phốc lên, trong nháy mắt đã khiến vô số nước biển bốc hơi, nội kình cường hãn bộc phát ra tứ phương, chấn cho những người khác phải nhao nhao rút lui.
Có điều chính bản thân Hồng Nhất Đường cũng phun một ngụm máu, gã kịch liệt thở dốc, lần nữa vung vẩy trường kiếm khiến thiên địa bốn phương tám hướng đều dậy sóng, cảm giác so với trước đó càng thêm cường đại.
Nhưng mọi người ở đây đều là cường giả, ít nhiều gì cũng nhìn ra một hai.
Xem ra Hồng Nhất Đường không chống đỡ thêm được nữa, gã buộc phải thừa thế xông lên. Bất quá một chiêu cậy mạnh xong thì bây giờ liền rơi vào thời kỳ suy yếu.
Hồng Nhất Đường có chút biệt khuất, nếu không phải vì bảo vệ hai người kia thì gã đã liều mạng bộc phát một phen, hoàn toàn có thể đánh giết vài người. Thế nhưng nếu gã ra tay thì vòng phòng thủ nhất định sẽ bị phá.
Dĩ nhiên gã vẫn có cơ hội đào thoát, nhưng Lý Hạo và Quang Minh Kiếm thì sẽ không thể chạy được.
Hồng Nhất Đường cắn chặt răng, quyết định chờ cơ hội.
Gã muốn cho Lý Hạo thêm một chút thời gian, đồng thời chờ Quang Minh Kiếm khôi phục thương thế, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có hy vọng chuyển bại thành thắng, bằng không thì. . . Chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn.
Gã tin tưởng Lý Hạo sẽ không làm chuyện vô ích, nhất là vào thời khắc sinh tử như này.
Cũng tin tưởng Quang Minh Kiếm không dễ dàng sụp đổ như vậy. Nàng đã phục dụng sinh mệnh chi tuyền, chỉ cần cho nàng thời gian thì nàng nhất định có thể khôi phục một phần sức chiến đấu.
Gã tin tưởng bọn họ cũng như cách hai người tín nhiệm gã, yên tâm dựa vào gã bảo hộ.
"Agrhh…"
Hồng Nhất Đường lần nữa gào thét một tiếng, gã chẳng những không áp súc vòng phòng ngự mà còn bức nó rộng lớn ra hơn, buộc kẻ địch phải thuận thế lùi về sau, bất quá trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ lạnh lùng khinh miệt.
Ngươi không kiên trì được bao lâu nữa đâu!
. . .
Thời khắc này, trên cơ bản thì Lý Hạo đã chải vuốt ổn thỏa hệ thống ngũ thế của mình, đáng tiếc thời gian quá ngắn nên không kịp dung hợp đàng hoàng.
Có điều hắn cũng không thèm để ý, tình huống cấp bách, chỉ cần không sai biệt lắm là đủ rồi.
Ngũ thế cấp tốc dung nhập vào Tinh Không kiếm khiến nó hơi rung lên, Lý Hạo liền vận dụng Dưỡng kiếm thuật ép ngũ thế nội liễm trở lại, rất nhanh Tinh Không kiếm đã tối xuống, không còn run rẩy nữa.
Dưỡng nhất kiếm!
Hắn mở mắt, nhìn về phía 13 người bên ngoài rồi lại nhìn sang chỗ Từ Trấn, nếu ông ta ngã xuống thì có lẽ tình hình bên đó sẽ trở nên rối loạn.
Mà Hắc Báo hẳn là cũng đang âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Từ Trấn mà chết, chỉ cần người bên đó tách nhau ra khiến đội hình tán loạn thì nhất định Hắc Báo có thể bắt lấy cơ hội đánh lén.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo liền vung kiếm lên, lần nữa chém về phía ngoại vi.
Vẫn là khí thế mềm mại nhẹ nhàng như tơ liễu lúc trước.
Lý Hạo giết ra khỏi vòng chiến, trong nháy mắt đã tao ngộ sự công kích khắp nơi, bọn họ dồn ép đánh đến nỗi lớp áo giáp bạc của Lý Hạo cũng kịch liệt rung động, thậm chí có chỗ còn lộ ra thân thể.
Vòng phòng ngự của áo giáp bạc cũng có giới hạn, mà Lý Hạo hiện tại hiển nhiên không cách nào hoàn toàn phát huy ra toàn bộ hiệu năng trong đó.
Liễu Nhứ kiếm lần nữa ra trận.
Một tiếng nổ mạnh ầm vang, có kẻ bạo gan thò tay chụp tới cánh tay của Lý Hạo, ý đồ muốn đoạt lấy thần kiếm.
Lý Hạo trở tay ra một đòn, có điều vẫn là đường kiếm nhẹ nhàng vô lực.
Sau khi Lý Hạo xuất kiếm mấy lần mà không thương tổn được ai xong liền cấp tốc lui tránh, lui về vòng chiến.
Những người khác có phần tiếc nuối, bất quá bọn họ cũng không sốt ruột, đặt tại đây thì lực sát thương của Lý Hạo quả thật không đáng nhắc tới.
Ngoại trừ hai vị Húc Quang trung kỳ nên cẩn thận một chút, còn lại những người khác đều chẳng cần phải bận tâm.
"Hồng Nhất Đường, đừng ngu xuẩn quá mất khôn! Nếu bây giờ ngươi rút đi, Lý Hạo giao Lý gia thần kiếm và Quang Minh Kiếm giao Truy Phong Ngoa ra đây thì cả ba người các ngươi đều được sống sót, bằng không thì để mạng lại đây đi."
Người vừa lên tiếng chính là một trong hai vị cường giả Thuế biến kỳ, Càn Phong - vị đại tướng đến từ Bình Nguyên Vương phủ.
Hồng Nhất Đường không đáp, bởi vì gã đã cảm nhận được thứ gì đó từ trong kiếm ý mà Lý Hạo vừa thể hiện.
Đó là một loại dấu hiệu sắp sửa bộc phát!
Gia hỏa này chuẩn bị ra tay giết người!
Hắn có thể làm được không?
Gã không biết.
Nhưng gã không ngại tạo cơ hội cho Lý Hạo thử nghiệm.
Hồng Nhất Đường gầm lên, một bộ muốn từ bỏ phòng ngự. Gã chém một kiếm xuống, trời long đất lở, nước biển sụp đổ, biển rộng ầm ầm dậy sóng.
Đám người nhao nhao giật mình, mấy vị cường giả xung phong phía trước cấp tốc lùi về sau. Mà mấy vị yếu hơn vốn đang ở sau thì lại lùi không nhanh bằng.
Chém một nhát xong, Hồng Nhất Đường liền thu kiếm, lần nữa trở về trạng thái phòng ngự khiến trong lòng đám người kia chửi ầm lên.
Hù dọa người đấy à?
Có mấy vị cường giả cũng thầm mắng, phe mình đều sợ chết như thế, trách không được khó mà bắt lấy ba người này.
Bấy giờ, ngược lại mấy vị Húc Quang hậu kỳ và trung kỳ lại đang dẫn đầu đội ngũ, bởi vì vừa nãy bọn hắn lùi về sau chậm hơn đám cường giả đỉnh cấp, dẫn đến bị đẩy ra đứng đầu hàng.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, vội vàng bắt lấy thời cơ.
Hợp tác với võ sư quả nhiên vô cùng thoải mái, Hồng Nhất Đường rất biết cách chế tạo cơ hội cho hắn chém giết.
Ngay khi những cường giả đỉnh cấp lùi về sau, Lý Hạo liền liều mạng nhảy ra trước. Tuy rằng mấy người đứng trên cùng đội ngũ như Từ Trấn đều thấy hắn lao lên, thế nhưng bọn họ không quá để ý, dù sao đây cũng không phải lần đầu Lý Hạo xung phong liều chết ra mặt, chỉ cần không phải Hồng Nhất Đường là được.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo đột nhiên rống to một tiếng, "Giết!"
Hắn rống lên như mãnh hổ hạ sơn, tiếng gầm gừ chấn động màng nhĩ.
Một cỗ thần ý cường hãn đột ngột bộc phát, thời khắc này, bọn hắn nhìn thấy rất nhiều thứ, có núi, có nước, có hổ, có cây. . .
Mà Liễu Nhứ kiếm thì vẫn xuất thủ nhẹ nhàng như cũ.
Có điều lúc này đây, Liễu Nhứ kiếm của Lý Hạo lại giống như rắn độc, một kiếm bồng bềnh lao ra liền khóa chặt lấy một người, nhất định núi xanh chẳng có tùng, ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng có.
Năm loại ánh sáng lập tức chiếu rọi bốn phương.
Nước biển kịch liệt chấn động, sóng lớn bạo động dâng lên, một tiếng ầm vang, thúc đẩy Từ Trấn đi về phía trước một bước.