Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 935 - Chương 935 - Một Kiếm Chém Chết Húc Quang

Chương 935 - Một Kiếm Chém Chết Húc Quang
Chương 935 - Một Kiếm Chém Chết Húc Quang

Sắc mặt Từ Trấn tái đi, vội vàng đá một cước ra, định bụng sẽ dùng một cước đá bay Lý Hạo như ban nãy. Không ngờ một cước lần này của ông ta chỉ truyền đến một tiếng vang thật lớn, mà Lý Hạo thì vẫn đứng y nguyên đấy, hoàn toàn không hề nhúc nhích.

"Cẩn thận!"

Lão nhân tóc trắng kinh hãi gào lên, cấp tốc phóng tới trước đấm ra một quyền!

Không nghĩ tới chiêu kiếm của Lý Hạo thoạt nhìn không nhanh, nhưng động tác hạ kiếm chém xuống lại là việc chỉ trong nháy mắt.

Một kiếm chém ra, Từ Trấn chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng quanh người mình đều là nhánh cây... Không, phải nói đây đều là kiếm quang!

Thời khắc này, ông thật sự không biết chỗ nào mới là nhược điểm kiếm pháp của Lý Hạo. Ông nổi giận gầm lên một tiếng, muốn xông tới phá vỡ ánh kiếm, đáng tiếc còn chưa kịp làm gì thì đã thấy đùi phải kịch liệt đau nhức dữ dội. Tay trái Lý Hạo đấm tới một quyền mạnh tới nỗi khiến chính hắn lảo đảo, mà cái chân phải vừa đá trúng hắn ban nãy thì bị một quyền này chấn cho rạn nứt.

Kế tiếp, một đoàn ánh kiếm chằng chịt như mạng nhện lập tức buông xuống, ánh kiếm lóe lên một cái rồi biến mất!

Sau một khắc, Từ Trấn thoát ra được từ trong hung hiểm, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, "Tiểu súc sinh nhà ngươi không ngờ lại có thủ đoạn cao cường như vậy, lại còn dám tính kế ta!"

Lý Hạo không đáp, chỉ nhanh chóng lùi về sau. Hắn thở dốc một phen, sau đó tiếp tục dự trữ nuôi dưỡng kiếm thế.

Từ Trấn lớn tiếng cười ha hả, nhưng trong lòng lại có chút kinh sợ.

Phía sau, lão nhân tóc trắng và vị nam tử trung niên kia đều hoảng hốt lao tới dựa sát vào Từ Trấn, vừa nãy suýt nữa đã hù chết bọn họ. Cũng may chiêu kiếm của Lý Hạo thoạt nhìn nguy hiểm, nhưng lại không có tính sát thương quá lớn.

Tiểu Công gia vẫn an toàn, không có việc gì.

Từ Phong vừa mới chết không lâu, Quang Minh Kiếm thì làm phản, ngũ đại tướng quân đã bị giết, nếu tiểu Công gia lại xảy ra chuyện thì xem như Định Quốc công phủ liền xong đời.

Những người khác cũng nhìn thoáng qua Từ Trấn.

Ban đầu không ai để ý có gì khác thường, thế nhưng rất nhanh bỗng có người kinh hô một tiếng.

Là Tổng đốc Lâm Giang!

Y thấy Từ Trấn vừa nhặt về được một cái mạng, lúc này ông ta còn đang giễu cợt trào phúng hành động của Lý Hạo là sấm to mưa nhỏ.

Một kiếm vừa nãy ông còn tưởng rằng mình không cách nào tránh đi, kết quả chẳng có gì phát sinh.

Nhìn xem, chẳng phải ông vẫn an toàn lành lặn đấy sao?

Nhưng lúc bấy giờ, tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên. Lão nhân tóc trắng bên cạnh Từ Trấn vốn còn đang thở phào nhẹ nhõm, nay thấy mọi người nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình thì mới vội vàng quan sát kỹ lại. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì sắc mặt liền kịch biến.

Từ Trấn thấy vậy liền khó hiểu, biểu tình của ngươi là có ý gì?

“Tiểu Công gia. . ." Lão nhân lắp bắp, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Chỉ thấy trên mặt Từ Trấn dần dần hiện ra từng đạo vết máu, vết máu giăng chằng chịt hệt như một tấm mạng nhện, cứ thế bắt đầu rạn nứt.

Từ Trấn thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn, ông ta chỉ thấy trên mặt có chút ngứa ngáy bèn vươn tay sờ một cái, nào ngờ vừa có lực tác động vào thì cả gương mặt liền sụp xuống trong tích tắc, không chỉ thế, cả bàn tay của ông ta cũng rạn nứt ngay tức thì.

Thân thể Từ Trấn giống như một món đồ sứ mỏng manh, trong nháy mắt đã xuất hiện vô số vết nứt vỡ.

Từng khối huyết nhục ào ào rơi xuống.

"Không. . . Không có khả năng. . ."

Từ Trấn luống cuống, làm sao có thể, rõ ràng ông ta không có chuyện gì!

Tình cảnh đáng sợ trước mắt khiến mọi người đều hốt hoảng, mà đúng lúc này, Lý Hạo lần nữa lao lên, im hơi lặng tiếng quét kiếm về phía một vị Húc Quang trung kỳ.

Hồng Nhất Đường cũng thừa cơ bạo hống một tiếng, một kiếm đâm ra, từ bỏ việc phòng thủ.

Những người khác vốn còn đang ngây người nhìn Từ Trấn, Từ Trấn bây giờ trông không khác gì búp bê bằng sứ, thoáng cái cả người ông ta đã trực tiếp biến thành ngàn vạn mảnh vỡ, rơi xuống biển sâu.

Tận mắt chứng kiến việc này khiến lão nhân tóc trắng và trung niên tráng hán đều khiếp sợ vô cùng, nhất thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí đều không có tâm tư quản gì đến mọi việc xung quanh.

Mà đây cũng là cơ hội của Lý Hạo!

"Giết!"

Chiêu kiếm lần này không còn mềm mại lả lướt nữa, mà là hết sức mãnh liệt hung tợn. Lập tức, vị Húc Quang trung kỳ đang muốn trốn chạy kia liền có cảm giác bị vô số cành cây quấn quanh, bị ép dừng lại ngay tại chỗ.

Dĩ nhiên cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng một khoảnh khắc khựng bước thoáng qua ấy cũng đã đủ để lấy mạng gã.

Một kiếm chém xuống, mỉa mai là so với Từ Trấn thì gã cảm thấy mình được chết thống khoái hơn nhiều, bởi vì chỉ chớp mắt gã đã bị Tinh Không kiếm chém thành hai nửa!

Bên kia, Hồng Nhất Đường đã từ bỏ việc phòng thủ, gã xông tới chém xuống một nhát, khí thế bàng bạc tức khắc nghiền ép tên Húc Quang trung kỳ còn lại. Gã gần như không thể phản kháng chút nào thì đã bị một kiếm ấy ép thành cục thịt, ầm một tiếng, trực tiếp nổ tung!

Người vừa ngã xuống, Hồng Nhất Đường liền khôi phục phòng thủ, mà Lý Hạo cũng nhanh chóng lùi về vòng phòng ngự của gã.

Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn mà đã mất 3 mạng người, những người khác kinh hãi vội vàng thoái lui, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.

Chết rồi!

Từ Trấn chết rồi, hai vị Húc Quang trung kỳ cũng đã tử vong. Chỉ vài giây trước phe bọn họ còn có 13 vị cường giả, nào ngờ chỉ vài giây sau thì chỉ còn 10 người sống sót.

Biến cố xảy ra quá nhanh!

"Tiểu Công gia!"

Lão nhân tóc trắng điên cuồng quơ quàng lấy từng khối huyết nhục, tinh thần suy sụp nặng nề. Từ Trấn đã chết, hơn nữa còn là chết thê thảm như thế, trực tiếp bị ngàn đao băm thây!

Nếu lão đưa tin này trở về… Dù Quốc Công phủ có tổn thất cách mấy thì chắc chắn Định Quốc công cũng sẽ không bỏ qua cho hai người bọn lão.

Lão nhân tóc trắng nhìn thoáng qua người trung niên đi cùng, mà người kia cũng đang tái mặt nhìn lão.

Thực lực của hai người bọn họ đều rất cường đại, một người là Húc Quang đỉnh phong, một người là Húc Quang hậu kỳ. Vậy mà bọn hắn đều không có việc gì, trong khi trưởng tử của Định Quốc công là Từ Trấn lại bị giết, làm sao mà bọn họ có thể bàn giao với Quốc Công phủ đây?

Vô luận như thế nào. . . Tuyệt đối không thể lưu lại nơi đây nữa.

Tức khắc hai người đã đưa ra quyết định. Bọn họ phải mau chóng rời đi trước. Trở về nhận tội cũng được, chạy trốn cũng được, nói tóm lại nhất định phải nhanh chân rời đi trước khi tin tức này truyền về Từ gia.

Quyết định xong xuôi, bọn họ liền mặc kệ mọi chuyện, một người tóm lấy nhẫn trữ vật của Từ Trấn, một người bốc lấy một phần huyết nhục của ông ta, cả hai quyết đoán xoay người bỏ chạy.

Nào ngờ trong nước đột nhiên xuất hiện một cái móng vuốt, móc thẳng về phía đũng quần của nam tử trung niên.

Bịch một tiếng, nam tử trung niên không thể tin nổi nhìn xuống, phát hiện nửa người dưới của mình đã bị một móng vuốt đâm xuyên thấu!

Gã còn chưa kịp hoàn hồn thì một cái miệng chó đã hiện ra, răng rắc một ngụm, trực tiếp cắn đứt nửa người của gã.

Bình Luận (0)
Comment