Ầm!
Lão nhân tóc trắng vội vàng đánh ra một quyền ép Hắc Báo phải lùi bước, sau đó lão kéo lấy phân nửa thi thể còn sót lại của nam tử trung niên rồi nhanh chóng biến mất. Rất nhanh, huyết dịch đã nhuộm đỏ một vùng biển rộng.
Lúc này, Hắc Báo lại ngoi đầu lên, mắt cẩu lộ ra một vòng hung mang, nhìn chằm chằm về phương hướng đào tẩu của lão nhân tóc trắng.
Chính như Lý Hạo dự đoán, mặc dù số lần Hắc Báo chiến đấu không nhiều, nhưng năng lực nắm bắt thời cơ của nó là nhất lưu.
Biến cố liên tiếp xảy ra khiến đám cường giả còn lại sợ đến ngây người.
Còn chưa kịp phản ứng gì thì 4 vị cường giả đã ngã xuống.
Một người thì chạy trốn, hơn nữa còn đang giằng co với con chó vừa xuất hiện.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kẻ địch đối diện thì hoang mang, nhưng Hồng Nhất Đường bên này thì lại nhẹ nhàng thở phào, tâm trạng hết sức vui mừng. Gã nhìn về phía Lý Hạo, quả nhiên tiểu tử này không khiến người ta thất vọng.
Mặc dù hắn chỉ giết một đám yếu nhất, đa phần cường giả đỉnh cấp vẫn còn sống sót. Nhưng thiếu bớt một nhóm ‘tốt thí’ kia thì ít nhiều cũng khiến lực uy hiếp của những người còn lại giảm mạnh.
13 người, chết 4 vị, 1 vị thì đang dây dưa với Hắc Báo nơi xa, nhất thời nơi đây chỉ còn lại 8 vị cường giả.
Biến cố liên tiếp xảy ra khiến đám người có phần bạo động.
Sắc mặt tổng đốc Lâm Giang ngưng trọng, nhìn về phía mấy người bên cạnh, có ý muốn rút lui. Nhưng y lại lo sợ mình mà lùi bước lúc này thì sẽ trở thành bia ngắm cho mấy người kia.
"Địa Phúc Kiếm, Ma Kiếm... Quả nhiên đều là danh bất hư truyền!"
Tổng đốc Lâm Giang mở miệng: "Đã như vậy… Việc này liền dừng ở đây đi."
Ngoại trừ y thì 7 vị cường giả còn lại không ai lên tiếng. Thế nhưng sự sợ hãi thì đã hiện rõ trên gương mặt bọn họ.
Không ai ngờ Lý Hạo có thể chém giết một vị Húc Quang hậu kỳ bằng chiêu thức kỳ dị như thế, vả lại còn có con chó kia nữa, rốt cuộc nó từ đâu xuất hiện?
Xem ra suy nghĩ chậm rãi mài chết ba tên võ sư Ngân Nguyệt của mọi người trước đó đã tính sai rồi. Bất giác bọn họ thấy hối hận không thôi.
Mà lúc này, một vị cường giả có dáng người to con liền truyền âm: "Liên thủ rồi toàn lực ứng phó đi! Như vậy còn có thể chiếm lấy phần thắng! Chẳng lẽ các ngươi không muốn Lý gia kiếm và Truy Phong Ngoa? Vừa vặn chết bớt mấy tên, không cần phải chia chác thu hoạch cho bọn chúng."
Người lên tiếng là vị cường giả đến từ Phù Đồ sơn. Hiển nhiên công kích của đám người Lý Hạo chưa thể hù dọa hắn.
Hắn vẫn muốn thử một chút, điều kiện tiên quyết là hai vị cường giả Thuế biến kỳ nguyện ý ra tay ứng phó toàn lực.
. . .
Mà thời khắc này, bên tai Lý Hạo chợt vang lên thanh âm: "Lý Hạo, hai tên Thuế biến kỳ giao cho Hồng Nhất Đường đối phó, ta sẽ giải quyết ba tên Húc Quang đỉnh phong. Ba tên Húc Quang hậu kỳ thì giao cho ngươi. Ngươi có làm được không?"
Quang Minh Kiếm đã tỉnh táo trở lại, nhưng khả năng cao là thương thế vẫn còn rất nghiêm trọng. Hiện giờ nàng cũng chỉ nói là mình sẽ đối phó với ba tên Húc Quang đỉnh phong, vẫn cần Lý Hạo ra tay ngăn cản hoặc là đánh giết ba vị Húc Quang hậu kỳ.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ chớp, truyền âm đáp: "Được!"
Thử một chút xem sao, về phần có thành công hay không thì ai mà biết trước.
Dù gì thì một mực phòng thủ hay bị động đánh trả đều không phải là phong cách của Kiếm khách.
Sau một khắc, ba người đạt thành nhất trí.
Đương khi đám người kia còn đang chần chờ nên tiếp tục tấn công hay tạm thời rút đi thì đột nhiên có ánh kiếm lóe lên!
Oanh!
Ba vị võ sư căn bản không cho bọn hắn cơ hội thương lượng, cũng không cho bọn hắn cơ hội rời khỏi.
Hồng Nhất Đường vô cùng hưng phấn, nhịn không được cao giọng mắng: "Một đám tôn tử, nếu không phải vì bảo vệ hai người bọn họ thì lão tử đã sớm làm thịt mấy tên cho đã nghiền!"
Gã đâu phải là Thánh nhân!
Lúc trước vì chuẩn bị Huyết Thần Tử mà gã đã tự mình đánh tới Trung bộ. Lý Hạo cảm thấy gã lương thiện thì chẳng qua là do Lý Hạo có mắt như mù.
Một kiếm chấn động lao ra!
Tức khắc trời đất quay cuồng, trong chớp mắt, Tổng đốc Lâm Giang và gã thống lĩnh Vương phủ đều thấy hoa mắt, cả hai bị cuốn vào trong một không gian kín. Hồng Nhất Đường ngoan lệ quát: "Hai người các ngươi ngoan ngoãn chiến một trận tại đây với ta đi, hôm nay nếu không phải là các ngươi chết thì chính là ta chết!"
Ông!
Kiếm khí phá không lao tới, sắc mặt hai người đều kịch biến, bọn họ không quản đến chuyện ẩn núp gì nữa, lập tức một cỗ lực lượng cường hãn bộc phát ra.
Tổng đốc Lâm Giang dùng đao, còn Càn Phong thì dùng thương, hai thanh vũ khí này đều là Nguyên Thần binh. Bấy giờ, thực lực mà bọn họ thể hiện đã cường hãn hơn nhiều so với kiểu cách giấu giấu giếm giếm trước đó.
Ba người ầm ầm cuốn vào nhau, đánh cho mặt biển dậy sóng, biển rộng gào thét.
Mà cách đó không xa, sắc mặt Quang Minh Kiếm tuy vẫn trắng bệch, nhưng một kiếm của nàng lay động xuất thế khiến thiên địa hiện rõ một mảng quang minh, "Hắc Quả Phụ, Bắc Hải đạo tặc, gia hỏa Phù Đồ sơn, ba người các ngươi đừng hòng rời đi!"
Chanh Nguyệt vẫn cố ý giấu kín thân phận, bây giờ đã bị chỉ đích danh thì không thể không mở miệng, ngưng trọng nói: "Quang Minh Kiếm, ngươi còn có thể bộc phát thêm được bao lâu? Bọn ta đã quyết định thối lui, các ngươi cũng đừng không biết tốt xấu mà cắn mãi không buông."
"Hắc Quả Phụ, ngươi quên bọn ta là ai à?"
Dĩ nhiên là không!
Chanh Nguyệt không nói thêm gì nữa mà lập tức xuất chiêu, một tiếng ầm vang nổ mạnh như ngàn vạn tơ nhện bộc phát, xuyên thấu hư không, bà ta đương nhiên không quên, bà quá rõ tác phong của đám võ sư Ngân Nguyệt này rồi.
Nhưng ai có thể nghĩ tới chỉ thoáng cái bọn họ đã trở mình mạnh mẽ như vậy.
Ngàn vạn tơ nhện xuyên thấu hư không, Chanh Nguyệt hét to: "Thương thế của nàng ta chưa lành đâu, giết nàng!"
Hai người còn lại cấp tốc ra tay, thủ đoạn công kích đều hết sức ngoan lệ.
Liên thủ dũng mãnh của ba người khiến kiếm chiêu của Quang Minh Kiếm xuất hiện một khe hở.
Chớp lấy cơ hội ấy, Chanh Nguyệt bạo hống một tiếng, lần nữa bộc phát ra kiếm chiêu tựa như ngàn vạn tơ nhện nhằm chặn giết Quang Minh Kiếm, có điều sau một khắc, kiếm chiêu của bà đột ngột tản ra bốn phía.
Chanh Nguyệt bay lên không, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Từng là võ sư của Ngân Nguyệt, đồng thời cũng là một thành viên trong số Tam Thập Lục Hùng, tuy rằng có người nói xếp hạng năm đó của bà có chút phù phiếm, toàn bộ đều là nhờ vào mỹ sắc, nhưng nói gì thì nói, có thể tiến vào danh sách này thì bản thân bà cũng phải có bản lĩnh sinh tồn riêng.
Vì vậy ngay khi thấy mấy người Địa Phúc Kiếm lựa chọn ra tay phản kích thì bà liền biết, cơ hội tốt trước đó đã mất rồi!
Một đám cường giả này dù sao cũng không phải người cùng một bọn, không chỉ nội bộ lục đục với nhau mà còn mỗi người một tư lợi riêng, không ai nguyện ý xuất toàn lực, bây giờ bị Lý Hạo và Hồng Nhất Đường lợi dụng đánh giết từng kẻ xong thì đã không còn có cơ hội hợp tác nữa.
Hắc Quả Phụ lựa chọn thoát đi!
Trong tích tắc, nàng đã biến mất ngay trước mắt mọi người.
Quang Minh Kiếm khẽ nhíu mày, có vẻ nàng đã tính đến lựa chọn của bà ta.
Nàng liếc sang chỗ Địa Phúc Kiếm và Lý Hạo cách đó không xa, nàng không định truy kích Hắc Quả Phụ mà là quay kiếm công kích thẳng về hướng hai vị Húc Quang đỉnh phong đang tái mặt sợ hãi.
Hai người bọn họ suýt nữa đã chửi ầm lên, không ngờ Hắc Quả Phụ không nói không rằng lại phản bội quay đầu bỏ chạy như thế.