Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 937 - Chương 937 - Võ Sư Ngân Nguyệt

Chương 937 - Võ Sư Ngân Nguyệt
Chương 937 - Võ Sư Ngân Nguyệt

Lý Hạo bên này.

Đối thủ của hắn là ba vị Húc Quang hậu kỳ, trong đó có một kẻ đến từ Diêm La, một kẻ đến từ Phi Thiên. Người còn lại thì Lý Hạo không biết.

Bấy giờ, hắn mặc kệ cuộc chiến ở những phương hướng khác, chỉ tập trung vào đối thủ trước mặt.

Một kiếm giết ra, ngũ thế dung hợp, tam đại cường giả đối diện đều tập trung phản kháng, tiếng ầm ầm do va chạm vang lên không ngớt.

Lấy một địch ba thì hiển nhiên Lý Hạo còn hơi kém một chút.

Nhưng Lý Hạo rất liều mạng, hắn không sợ bị thương, thậm chí còn không sợ thiếu tay hay mất chân. Liễu Nhứ kiếm tựa như một tấm lưới lớn, trực tiếp bao phủ lấy ba người, không cho bọn chúng cơ hội đào thoát.

Kiếm chiêu hết sức mềm mại nhưng lại khiến bọn họ phải điên cuồng phản kích, thanh âm bạo hống vang lên không dứt.

Kiếm quang quét ngang dọc Bắc Hải!

Trong số ba vị Kiếm khách thì thực lực Lý Hạo là kém nhất, nhưng kiếm pháp của hắn lại sắc bén nhất, nhìn như mềm yếu nhưng chiêu chiêu đều là lấy mệnh người.

Hồng Nhất Đường thì đại khí dũng mãnh, mạnh mẽ áp chế hai vị cường giả Thuế biến kỳ, bức bọn họ không ngừng lùi lại.

Tổng đốc Lâm Giang giận dữ gầm lên: "Hồng Nhất Đường, ngươi dám giết ta sao? Ta mà chết tại đây thì ngươi không gánh nổi hậu quả đâu."

Oanh!

Trường kiếm của Hồng Nhất Đường vẫn xông tới áp chế, suýt chút nữa đã ép đối phương nổ tung. Phiền Xương điên cuồng gào thét, nghiến răng nghiến lợi cầm đao chém.

Giờ phút này, hết thảy uy hiếp đe dọa gì đó đều không có ý nghĩa.

Phiền Xương đã quen ở trên cao, lâu rồi không đích thân đi chém giết, nhất thời quên mất, đám võ sư Ngân Nguyệt như bọn họ sao có thể lui binh chỉ vì mấy câu đe dọa của y, huống hồ một khi đã xuất thủ, bọn họ cũng không thích lắm lời nói nhiều với kẻ địch.

Thường thì Ngân Nguyệt võ sư sẽ giết trước, đợi đánh xong xuôi rồi bọn họ mới mở miệng trao đổi với… thi thể của ngươi.

. . .

Trên chiến trường.

Ba phương dũng mãnh lao vào đối chiến với nhau.

Bên phía vòng chiến của Quang Minh Kiếm.

Khí khái nàng dũng mãnh ngang dọc thiên địa, một kiếm chói lọi diệu bắn hư không.

Một tiếng nổ mạnh, tên Bắc Hải đạo tặc bị nàng dùng kiếm chém chết ngay tại chỗ.

Vị cường giả Phù Đồ sơn kia kinh hãi gào lên: "Ta chính là đệ đệ của Phù Đồ sơn chủ. . ."

Không sai, huynh trưởng của gã là sơn chủ Phù Đồ sơn, là một trong số các cường giả tuyệt đỉnh đương thời.

Quang Minh Kiếm thản nhiên chém xuống, một tiếng ầm vang, cái đầu của đối phương tức khắc vỡ vụn. Nàng lạnh lùng cất tiếng: "Phù Đồ sơn chủ? Hình như ta có biết hắn. Là kẻ năm xưa tự xưng Phù vương có đúng không? Ta nhớ hắn từ vùng phía tây đánh tới Ngân Nguyệt, sau đó bị Viên Thạc đánh gãy hai cánh tay, cạo sạch tóc nên mới biến thành đầu trọc, ông ta còn treo tên này trên cột mốc biên giới phụ cận Ngân Nguyệt. Còn tưởng rằng hắn đã xanh cỏ từ lâu, không nghĩ tới vẫn còn sống. Gia hỏa Viên Thạc thật là! Lúc nào cũng lưu lại một chút phiền toái!"

Đáng tiếc người trước mắt đã chết, không còn nghe thấy nàng nói những gì.

Nơi xa, thừa dịp ba tên Húc Quang đối diện đang thất thần sợ hãi vì cảnh tượng bên chỗ Quang Minh Kiếm, Lý Hạo liền huơ kiếm giết ra, Kim Kiếm thế bộc phát, một tiếng nổ mạnh ầm vang, trực tiếp xé rách thân thể của vị trưởng lão Phi Thiên!

Lý Hạo không ngừng lại, tiếp tục trở tay đấm ra một quyền mạnh mẽ như mãnh hổ gào thét, một đầu cự hổ hiện ra, trực tiếp nuốt vào một người, người còn lại kinh hoảng quay đầu trốn chạy, có điều vừa mới trốn vào hư không thì đã phải nghênh đón mũi kiếm của Quang Minh Kiếm lao tới!

Phù một tiếng, mũi kiếm xuyên qua thiên địa, đóng đinh người kia ở trong hư không!

Mà nơi xa, hai vị cường giả Thuế biến kỳ thấy vậy thì sắc mặt đều kịch biến.

Lúc này, trong mắt Phiền Xương lộ ra sắc thái âm trầm, ngay khi Hồng Nhất Đường công kích tới, y chợt ném ra một vật, thứ này vừa xuất hiện liền nổ tan tành.

Lực nổ tung rất mạnh, khiến cho nước biển khắp bốn phương tám hướng đều ào ào dậy sóng, sau đó nó biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một cái hố rỗng thật lớn.

Mà Phiền Xương thì thừa cơ chạy trốn, mặc kệ bản thân không ngừng hộc máu.

Món bảo vật kia là thứ mà y thu hoạch được từ trong một di tích. Theo ghi chép thì đây là một loạt bom năng lượng mà năm xưa truyền lại. Nghe nói vào thời kỳ Cổ văn minh, nó có thể nổ chết vô số cường giả.

Y từng lấy được ba cái, đã dùng hết hai, mỗi một lần sử dụng đều là để giải quyết một vị cường giả đỉnh cấp. Vậy mà hôm nay lại chỉ có thể dùng để chạy trối chết.

Nhưng chuyện tiếp theo đã chứng tỏ sự quyết đoán của Phiền Xương là đúng đắn. Mặc dù uy lực của bom năng lượng cực kỳ cường hãn, thế nhưng rất nhanh đã có một đạo kiếm mang bắn ra từ trong nước biển, thổi phù một tiếng, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của vị Tổng đốc này.

Phiền Xương dứt khoát không quay đầu cũng không dừng lại, giống như cánh tay vừa bị chặt đứt không phải là của mình. Y trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Hy sinh một cánh tay để giữ lại cái mạng, thân là Tổng đốc, y rất rõ lúc nào phải biết nắm, lúc nào phải biết buông.

Mà bên kia, Càn Phong cũng chịu ảnh hưởng từ việc bom nổ, gã trọng thương hộc máu, nhìn về phương hướng Phiền Xương trốn chạy mà không khỏi thở dài một tiếng. Hỗn đản này. . . Nếu y tiếp tục cắn răng chiến đấu thì dù bọn họ có thất bại, Hồng Nhất Đường cũng sẽ không dễ chịu gì, có khi còn rơi vào trạng thái lưỡng bại câu thương.

Nhưng Phiền Xương đã lựa chọn đào thoát…

Áo choàng của gã đã rách nát, lộ ra diện mạo có phần tang thương, Càn Phong hộc máu, nhìn chằm chằm Hồng Nhất Đường, cười gằn thành tiếng: "Vương gia sẽ báo thù cho ta. Địa Phúc Kiếm, ngươi giấu không được đâu!"

"Tuy Bình Nguyên Vương rất mạnh, nhưng đợi ông ta giải quyết được tam đại thống lĩnh trước đi rồi hẵng tính sau!" Hồng Nhất Đường không ngừng ho ra máu, nhưng không cản trở được việc y thẳng tay chém xuống một kiếm.

Oanh!

Thân thể Càn Phong nổ tung, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn bên tai mọi người: "Hầu Tiêu Trần và mấy tên phản đồ các ngươi sẽ không sống được lâu đâu!"

Bình Nguyên Vương một tay tạo ra Võ Vệ quân, nhưng lại bị ba vị thủ hạ dưới trướng phản bội cướp lấy quân binh.

Thân là trung thần của vương phủ, gã thật sự căm ghét ba người kia, đáng tiếc gã lại không thể làm gì bọn họ. Nghe nói vài ngày trước, Vương gia tự mình ra tay đả thương Hầu Tiêu Trần và Hoàng Vũ, có điều vẫn không thể lấy mạng của hai người này.

Trong chốc lát, toàn bộ chiến đấu ở ba khu vực đã kết thúc.

Nơi xa, lão nhân tóc trắng dùng quyền đánh bay Hắc Báo, sau đó cấp tốc trốn chạy, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Ngay khi ba người Lý Hạo vừa muốn ra tay hỗ trợ thì bỗng nhiên, Hắc Báo vừa rơi xuống biển chợt xuất hiện biến hóa, hai mắt tiểu cẩu đột ngột lộ ra hung mang.

Sau một khắc, một tiếng gầm gừ không giống như tiếng chó sủa bình thường liền vang lên.

Rất nhanh, một đầu tiểu cẩu màu vàng đã hiển hiện, huyết mạch Hắc Báo sôi trào, cả người hóa thành một màu hoàng kim, thân hình bành trướng lớn vô số lần, nó lao lên, một ngụm cắn thẳng về hướng lão nhân tóc trắng kia!

Âm thanh răng rắc đáng sợ vang vọng, dường như hư không cũng bị nó cắn nát.

Trong miệng Hắc Báo truyền ra một cỗ lực lượng thôn phệ.

Lão nhân hét thảm, thoáng cái đã bị nó cắn đứt nửa người. Hai mắt Hắc Báo đỏ ngầu như máu, có vẻ nó muốn nuốt thi thể của lão nhân, Lý Hạo thấy vậy thì vội quát: "Hắc Báo!"

Hắc Báo giật mình tỉnh táo lại, thân thể nó thoáng lay động rồi nhanh chóng khôi phục về nguyên hình, ánh mắt có phần mê mang, nó cấp tốc phun thi thể trong miệng ra rồi ngã vào mặt biển. Tiểu cẩu cúi xuống hút một ít nước biển để súc miệng, làm xong lúc này nó mới ngoi đầu lên, có chút vô tội nhìn Lý Hạo.

Làm sao vậy?

Ta không có ăn thịt người nhé!

Không biết người kia vô sỉ như thế nào mà lại đem chính mình nhét vào trong miệng ta! Đúng là oan ức cho bổn cẩu!

Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Hồng Nhất Đường đều biến sắc, Hồng Nhất Đường truyền âm Lý Hạo: "Chó của ngươi hẳn là có huyết mạch cổ yêu. Vừa nãy nó gặp phải kích thích nên mới vô ý kích phát huyết mạch. Ngươi cẩn thận một chút, khi kích phát huyết mạch thì có vẻ nó sẽ mất đi ý thức bình thường đấy."

Lý Hạo gật đầu, khẽ nhíu mày, nhưng rồi rất nhanh hắn lại lộ ra nụ cười thoải mái.

Hắc Báo như vậy thì có sao?

Bấy giờ, hắn nhìn quanh một vòng, có phần tiếc nuối: "Hắc Quả Phụ và gia hỏa Thuế biến kỳ kia chạy mất rồi..."

Quang Minh Kiếm ho ra máu không ngừng, vừa thở dốc vừa nói: "Là ta cố ý thả nàng ta đi!"

Lý Hạo giật mình.

Quang Minh Kiếm yên lặng một lúc rồi lại nói: "Dù sao nàng ta cũng là võ sư của Ngân Nguyệt, còn là một trong Tam Thập Lục Hùng. Cho nên ban nãy ta không cố ý truy sát nàng."

Lý Hạo khẽ cau mày, nhưng hắn không nói gì.

Thấy vậy, Hồng Nhất Đường liền lên tiếng hòa giải: "Ngươi có đuổi theo thì cũng chưa chắc giết được nàng ta. Năm xưa nàng ta cũng là võ sư, rất rành thủ đoạn của chúng ta. Vả lại Hắc Quả Phụ cũng là một trong những người mà Ánh Hồng Nguyệt nể trọng nhất, tin chắc thực lực không thể khinh thường, có lẽ còn có một số đòn sát thủ chưa dùng đến. Ngược lại tên Phiền Xương kia, không biết y moi từ đâu ra một bảo vật có uy lực nổ cực lớn, Húc Quang đỉnh phong cũng có thể bị nổ chết dễ dàng!"

Lý Hạo tiếc nuối nói: "Kỳ thật để chúng chạy thoát cũng không sao, chỉ là như vậy thì không giấu được thực lực của Hồng sư thúc nữa.”

Hồng Nhất Đường mỉm cười, "Ta không quan tâm, cũng không muốn giấu diếm nữa. Những năm gần đây chỉ là không gặp phải ai bức ta toàn lực xuất thủ mà thôi. Dù có thì kẻ đó cũng đã chết rồi, cho nên mới không ai biết, không có nghĩa là ta e ngại cái gì!"

Nơi xa, Hắc Báo đang bơi tới chỗ bọn họ.

Lý Hạo nhìn quanh bốn phía, lại nói: "Thôi được rồi, kỳ thật chung quanh còn có một số cường giả ẩn nấp cách không quan sát, đại khái cũng đã có người nhìn thấy kết quả cuộc chiến, cho nên chúng ta không giấu được tin tức ngày hôm nay. Đi thôi, tìm một chỗ an tĩnh cho hai vị chữa thương, chính ta cũng phải yên ổn chữa trị nữa."

"Ngũ kiếm thế của ngươi không tệ."

Hồng Nhất Đường tán dương một câu, Lý Hạo cười cười, lắc đầu đáp: "Tạm khâu lại mà thôi."

Hồng Nhất Đường nghe vậy liền hiểu ra, nhẹ gật đầu.

‘Khâu lại’... cũng có nghĩa là Lý Hạo vẫn chưa thật sự dung hợp thành công, nhưng dù là thế, hắn vẫn có thể đánh giết Húc Quang hậu kỳ, điều này cho thấy tiềm lực của Ngũ kiếm thế là rất lớn.

"Chuyện tốt mà, đại biểu tiềm lực về sau rất khó lường!"

Lý Hạo vốn còn đang thấy uể oải, nhưng nghe vậy thì bất giác thấy thoải mái hơn hẳn.

Hồng Nhất Đường vẫn rất biết cách an ủi.

Ba người một chó biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.

Đương nhiên, Hắc Báo chưa quên việc nhặt xác. Kỳ thật hiện giờ nó rất lo lắng, bởi vì nó mơ hồ nhớ được một vài thứ, ví dụ như việc nó biến thân, cả việc kém chút là đã ăn thịt người.

Nó sợ Lý Hạo ghét bỏ mà đuổi nó đi, như vậy về sau nó không có đồ ngon mà ăn nữa.

Cho nên nó âm thầm hạ quyết tâm, về sau làm việc phải càng thêm phá lệ dụng tâm mới được.

. . .

Mãi đến khi ba người một chó biến mất hồi lâu, lúc này mới có người đến đây quan sát chiến trường.

Trong hư không vất vưởng ngang dọc kiếm khí, thậm chí cả vết tích kiếm khí chém giết Húc Quang cũng còn lưu lại.

Có người thở dài cảm khái: "Ngân Nguyệt Kiếm khách… Quả nhiên đáng sợ đến cực điểm!"

Tình hình lại thay đổi rồi, từng vị rồi lại từng vị võ sư Ngân Nguyệt nổi lên mặt nước, ai nấy đều hết sức cường hãn khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn.

Bình Luận (0)
Comment