Tin tức về trận chiến ở Bắc Hải cấp tốc lan truyền.
Đám Lý Hạo vừa đi, khắp bốn phương tám hướng những nơi có có hệ thống đưa tin đều nhận được tin tức đầu tiên.
. . .
Sâu trong Tây Hải, một tòa đảo hoang lơ lửng, ở trên đảo phảng phất như có tiên sơn đứng lặng.
Lúc này, một sự tồn tại với khí tức cường hãn đang luyện quyền trên núi.
Chờ đến khi một vị cường giả cấp tốc phá không mà đến, đứng lặng bên ngoài thì cường giả luyện quyền mới dừng động tác lại.
"Sơn chủ!"
Người tới cúi đầu rủ mày, trong tay hiện ra một viên ngọc bội.
Phù Đồ sơn chủ nhìn hắn một cái, ngữ khí bình tĩnh: "Xích Vũ chết là thật sao?"
Người tới biến sắc, không dám nhiều lời, cúi đầu nói: "Chết rồi."
"Quang Minh Kiếm giải phong đã lâu, chỉ sợ không được làm được việc này, là vị võ sư nào của Ngân Nguyệt xuất thủ?"
"Địa Phúc Kiếm và Ma Kiếm."
Lão nhân khẽ gật đầu, Địa Phúc Kiếm. . . Cũng không tính ngoài dự liệu.
Nhưng Ma Kiếm. . . là Lý Hạo sao?
Hai vị kiếm khách đi tìm cách cứu viện cho Quang Minh Kiếm ư?
"Bọn võ sư Ngân Nguyệt này. . ."
Phù Đồ Vương lắc đầu, không biết nên nói cái gì.
Hồi lâu, ông cầm ngọc bội, nhìn kỹ một chút mới khẽ cười: "Ba người một chó, liên thủ với nhau đã giết cho Bắc Hải chấn động, con chó kia hẳn là có huyết mạch Cổ Yêu. Ma Kiếm Lý Hạo này cũng là không hổ là đệ tử của Viên Thạc."
Về phần cái chết của đệ đệ Xích Vũ, dường như ông ta cũng không quá để ý.
"Sơn chủ, Xích Vũ đại nhân. . ."
"Lòng quá tham, chết cũng là tự nó tìm."
Phù Đồ Vương bình tĩnh nói: "Truy Phong Ngoa của Quang Minh Kiếm dễ đoạt như vậy ư? Ta nói cho hắn biết, bên kia quá gần Ngân Nguyệt, rất có thể sẽ khiến một số người chú ý, làm cho võ sư Ngân Nguyệt xuất thủ, hắn không tin cũng không nghe, hắn đi chịu chết là điều ta sớm đã đoán trước, chỉ là ta không khuyên nổi, cũng chỉ có thể mặc kệ!"
Vị cường giả thuộc hạ hơi biến sắc.
Sơn chủ sớm đã đoán trước sao?
Phù Đồ Vương không nói tiếp nữa mà là lâm vào trong hồi ức, một lát sau ông khẽ lắc đầu, tiêu trừ ký ức trong đầu.
Địa Phúc Kiếm, Ma Kiếm. . .
Xem trên tư liệu thì Địa Phúc Kiếm đã đi tới cực hạn, cũng không biết thêm vào mấy đầu khóa siêu năng.
Năm đầu?
Sáu đầu?
Hay là càng nhiều hơn?
Giải phong chiến lực không phải ai cũng có thể làm được, không phải bất luận võ sư nào đều có thể, trước tiên cần bão hòa khóa siêu năng, cụ thể bão hòa mấy đầu thì chẳng hề dễ phán đoán.
Quang Minh Kiếm, Địa Phúc Kiếm, Hầu Tiêu Trần, Hoàng Vũ. . .
Trong lòng Phù Đồ Vương hiện lên từng cái tên, họ đều tới mức độ này sao?
Đám gia hỏa Ngân Nguyệt kia thật là đáng sợ.
Còn Viên Thạc biến mất không thấy đâu kia nữa.
Viên Thạc. . . Ngươi đã đi đâu?
Phù Đồ Vương thầm nghĩ, cuối cùng than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Không cần phải để ý, bảo đệ tử trong môn đừng tới Ngân Nguyệt tự tìm phiền phức, không có niềm tin tuyệt đối thì không nên giao phong với đám người này."
"Vâng!"
Người tới cấp tốc lĩnh mệnh, ngẫm nghĩ rồi chần chờ nói: "Sơn chủ, Xích Vũ đại nhân bị giết, chúng ta. . ."
Không quản không hỏi gì sao?
Vậy uy danh của Phù Đồ sơn chẳng phải là sẽ mất hết?
"Diêm La, Phi Thiên, Bình Nguyên vương phủ đều có người vẫn lạc, xui xẻo nhất vẫn là Định quốc công phủ, cháu trai của lão già kia bị giết, tám đại tướng quân bị giết mất năm vị, muốn liều mạng cũng là bọn họ liều mạng trước!"
Phù Đồ Vương bình tĩnh không gì sánh được: "Bây giờ cuồn cuộn sóng ngầm, ai nguyện ý là kẻ đầu tiên khai chiến với Ngân Nguyệt? Đám Ngân Nguyệt đã sớm không cam tâm trở thành cừu non đợi làm thịt, ai nấy đều đang phản công, Hầu Tiêu Trần gia nhập Trung Bộ, Thiên Kiếm khai sáng Thiên Kiếm thần sơn, hành tung Bá Đao đã hiển hiện. . . Những người này đều đang liều mạng, giờ phút này xuất thủ trước thì chính là tự tìm chuyện không thú vị!"
Cừu non đợi làm thịt, phản công. . .
Những từ ngữ này khiến gã thủ hạ hơi hơi nghi hoặc.
Phù Đồ Vương lại không nhiều lời.
Kẻ hiểu thì đương nhiên đều sẽ hiểu, không hiểu. . . vậy cũng chẳng có cách nào.
Trên vùng đất kia chôn dấu quá nhiều bí mật, các cường giả đều nhìn chằm chằm, võ sư Ngân Nguyệt lại không muốn người khác chen chân, một lần dò xét trước đó đã lấy mấy ngàn siêu năng chôn vùi để bắt đầu.
Đây xác thực chỉ là bắt đầu, cũng đại biểu Ngân Nguyệt không nguyện ý cùng hưởng mảnh thánh địa này!
Phù Đồ Vương sớm đã đoán trước, đám người Ngân Nguyệt nội đấu hàng đầu mà ngoại đấu cũng là số một.
Có ai chịu cam tâm chắp tay dâng mảnh thánh địa này cho người?
Võ sư Ngân Nguyệt nắm rõ tình hình đều đang điên cuồng phản công. Hầu Tiêu Trần gia nhập Trung Bộ chính là bắt đầu của sự phản công, hy vọng có thể ở ngoài Ngân Nguyệt thành lập được đạo phòng tuyến thứ nhất.
Thế nhưng nào có đơn giản như vậy!
Khi cường giả đứng trước bình cảnh ngày càng nhiều, Ngân Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ bị phá mở tuyến phong tỏa đó.
Thời gian trôi qua, siêu năng cũng đang nhanh chóng tiến bộ, bây giờ, cường giả kỳ thuế biến càng ngày càng nhiều, có lẽ, Ngân Nguyệt có biện pháp tốt hơn để cho bọn hắn bước ra một bước kia.
Suy nghĩ hiển hiện, Phù Đồ Vương khoát khoát tay: "Lui xuống đi, trước mắt Trung Bộ mới là nơi các ngươi lịch luyện, Ngân Nguyệt cứ mặc kệ đi!"
"Dạ!" Người tới không dám nhiều lời, cấp tốc rời đi.
Phù Đồ Vương tiếp tục luyện quyền, tâm trí lại có chút không yên tĩnh.
Trong đầu ông hiện lên rất nhiều người ở Ngân Nguyệt.
Là khôi thủ võ lâm Tây Bộ, năm đó, ông bước vào cấp độ Đấu Thiên, được vinh danh là Lục Địa Thần Tiên, một đường quét ngang bước vào võ lâm Ngân Nguyệt, đối với võ lâm thánh địa này, ông chẳng thèm ngó tới.
Mà sự thật lại khiến cho người ta sỉ nhục, khó quên cả đời.
Võ lâm Ngân Nguyệt không có võ sư Đấu Thiên ra nghênh chiến ông.
Chỉ có Viên Thạc tên tuổi đang thịnh biết võ lâm khôi thủ Tây Bộ tới, tràn đầy phấn khởi ước chiến với ông, Phù Đồ Vương tự nhiên là chẳng thèm ngó tới, thậm chí không muốn tiếp chiến. . .
Kết quả, người kia chủ động tìm tới cửa.
Song phương ác chiến một phen, thực lực Đấu Thiên của ông thế mà không địch lại Viên Thạc, bị bẻ gãy hai tay, bởi vì ngôn ngữ xung đột, Viên Thạc còn nhục nhã ông một phen, cạo sạch tóc của ông, biến ông trở thành Phù Đồ chân chính, treo lơ lửng trên cột mốc biên giới.
Ngày đó, ông đã từng muốn chết đi.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn tiếp tục chống đỡ, mà còn có thể sống đến nay.
"Viên Thạc. . ."
Phù Đồ Vương bỗng nhiên bật cười, tốt lắm!
Ngươi còn sống, kỳ thật rất tốt.
Thậm chí ông ta còn hi vọng Viên Thạc lớn mạnh hơn, cường đại hơn, ngươi còn sống, ta liền cảm giác sỉ nhục cả đời này của ta vẫn còn tồn tại, kích thích ta tiến lên, khổ mấy mệt mấy cũng sẽ không quên cảm giác xấu hổ ngày đó.
Bây giờ Phù Đồ thần sơn trở thành một trong bảy đại thần sơn, không thể bỏ qua công lao của Viên Thạc!
Không nghĩ tới, gần đây ngươi biến mất, đồ đệ của ngươi lại không an phận.
Hắn cầm trong tay thần kiếm của Lý gia chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ giống như ngươi, trở thành kẻ địch chung của vạn người.