Phù Đồ thần sơn vô cùng an tĩnh.
Trung Bộ.
Cuối con phố phồn hoa là một tòa vương phủ quy mô hùng vĩ.
Bình Nguyên vương phủ.
80 năm trước, vương phủ là địa phương thần thánh.
Bây giờ, uy danh vương phủ đã không lớn bằng lúc trước, cửu ti hạn chế hoàng thất, dù là Bình Nguyên Vương, một trong cửu vương hoàng thất thì bây giờ cũng kín tiếng không gì sánh được, trừ mấy chục năm trước gây dựng Võ Vệ quân, sau này không còn động tĩnh nào lớn nữa.
Trong vương phủ.
Một vị trung niên tướng mạo uy nghiêm đang uống trà, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nghe được tin tức từ tổ chức tình báo truyền đến, hắn để chén trà xuống, than nhẹ một tiếng: "Càn Phong chết rồi. . . Ta vốn nghĩ hắn đã bước vào kỳ thuế biến, có lẽ là một lần cơ hội đột phá, đáng tiếc. . . Đáng hận!"
Đáng tiếc, Càn Phong trung thành nhiều năm đã chết rồi.
Đáng hận, đám nghiệt chướng Ngân Nguyệt kia càng ngày càng mạnh, ai cũng đều còn sống.
Bình Nguyên Vương khẽ lắc đầu, hồi lâu mới mở miệng nói: "Đi nói cho Hoàng Vũ để Ngân Nguyệt đưa thi thể Càn Phong đưa về, an táng cẩn thận!"
"Vương gia!"
Trong đại sảnh, mấy vị tướng quân đứng lặng, có người bi phẫn không thôi: "Càn tướng quân bị giết, chúng ta không cam lòng. . ."
"Vậy thì cũng phải chịu đựng!"
Bình Nguyên Vương lắc đầu nói: "Giờ chưa phải lúc, cường giả Ngân Nguyệt không chỉ có một hai người, mà là rất nhiều người! Một khi Vương phủ dẫn đầu khởi xướng chiến tranh, kết quả sau cùng có lẽ là cả vương phủ bị hủy diệt, dù là như vậy, đám Ngân Nguyệt chưa chắc đã chết. . . Chỉ có thể chờ đợi! Chờ đợi người bước vào kỳ thuế biến càng ngày càng nhiều, ai ai cũng đều muốn tìm kiếm đột phá. . . Chúng ta sẽ thả ra tin tức mảnh đất Ngân Nguyệt có thể giúp đột phá, khi đó mới là thời điểm đồng loạt công diệt Ngân Nguyệt!"
Nói đến đây, ánh mắt hắn ta lạnh đi: "30 năm trước, ta đã biết đám võ lâm Ngân Nguyệt này sớm muộn gì cũng sẽ thành mối hoạ! Vốn định lấy di chế di, lấy man chế man, cuối cùng vẫn thất bại. . . Bây giờ lại càng lộ ra sức uy hiếp của Ngân Nguyệt."
Sớm từ mấy năm trước hắn đã biết đám người này là tai họa.
Đáng tiếc, quyền lợi của hoàng thất vẫn bị áp chế quá lớn, cửu ti cũng là mắt nhắm mắt mở đối với việc bọn hắn tiêu diệt toàn bộ võ lâm Ngân Nguyệt, không ủng hộ cũng chẳng phản đối, nhưng cũng không cho bất luận ưu thế gì.
Bây giờ, không biết cửu ti có hối hận hay không.
Bình Nguyên Vương hừ lạnh, hắn ta muốn cướp sạch Ngân Nguyệt, nhưng e rằng trong thời gian ngắn khó mà cướp được mảnh đất Ngân Nguyệt này.
Nhưng muốn đăng đỉnh thiên hạ, không trấn áp Ngân Nguyệt thì chỉ sợ không được.
Không trấn áp Ngân Nguyệt, sao có thể thu hoạch được những chỗ tốt kia, sao có thể tấn cấp cao hơn, sao có thể bình định thiên hạ?
Hầu Tiêu Trần, các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi!
Những ai ôm giấc mộng Nhân Vương có chí chiến đấu sớm muộn gì đều sẽ giết vào Ngân Nguyệt, không bình định Ngân Nguyệt thì sao có thể trở thành Nhân Vương?
. . .
Ngày hôm ấy, Tam Kiếm Bắc Hải xuất thủ, rung chuyển tứ phương.
Hầu Tiêu Trần vừa bước vào tổng bộ Tuần Dạ Nhân không bao lâu cũng nhận được tin tức rất nhanh, nhìn thoáng qua đám người đang mở lễ hoan nghênh, thấy không ít kẻi cúi đầu nhìn tin tức, ông không khỏi nở nụ cười.
Ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân có không ít bộ trưởng.
Một người là chức vị chính và chín vị phó chức.
Tính cả Hầu Tiêu Trần thì trọn vẹn có mười vị phó chức.
11 vị cường giả cấp bộ trưởng.
Mà trong đó, kẻ khiến người người chú mục nhất tất nhiên là Hoàng Long nổi danh thiên hạ, nhưng Hầu Tiêu Trần cũng không nhìn kẻ này nhiều, mà là nhìn thoáng qua vị bộ trưởng hệt như tượng phật bên kia.
Vị này không nổi danh bằng Hoàng Long, thanh danh một mực không hiển hiện, bị Hoàng Long áp chế cực kỳ lợi hại.
Tuần Dạ Nhân xuất thân từ Tuần Kiểm ti, theo lý mà nói, bộ trưởng kiêm nhiệm phó ti của Tuần Kiểm ti là điều vô cùng bình thường, nhưng phó bộ trưởng cũng kiêm nhiệm thì việc này lại hơi có ý tứ châm ngòi.
Hiển nhiên, sau lưng Hoàng Long có người ủng hộ, có lẽ chính là Tuần Kiểm ti tổng ti.
Mà mục đích chính là để áp chế vị bộ trưởng này.
Hầu Tiêu Trần còn đang nhìn vị kia, bên cạnh có người mở miệng nói: "Chúc mừng Hầu lão đệ có người kế tục, đệ tử của Viên Thạc hình như đã đảm nhiệm phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt. Theo tình báo ta vừa mới nhận, hắn tiêu diệt một đám giặc cướp tại Bắc Hải, nhìn thực lực thì chỉ sợ không yếu hơn mấy tiểu tử ở tổng bộ là bao đâu. . ."
Giặc cướp.
Không ai nói ra thân phận thật của những người kia thì đều lấy danh là giặc cướp.
Lý Hạo chết rồi thì cũng sẽ là giặc cướp.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Long ngồi ở vị trí đầu vô cùng uy nghiêm lại hừ lạnh: "Xem kỷ luật như không! Tiêu diệt giặc cướp thì cũng thôi đi, ta nhận được tình báo, Lý Hạo thân là Tuần Dạ Nhân mà lại là đánh chết Từ Trấn của Định quốc công phủ! Hoàng thất mặc dù đã lui về vị trí sau màn, nhưng đó vẫn là huân húy của Thiên Tinh vương triều, Định quốc công phủ cũng là huân húy mà cửu ti thừa nhận. Lý Hạo y hệt như sư phụ hắn, đều là hạng bất chấp vương pháp, ban đầu thành lập Tuần Dạ Nhân chính là để đối phó những người này. . . Kết quả, hắn cố tình vi phạm, không coi trọng pháp luật kỷ cương! Quang Minh Kiếm gia nhập Định quốc công phủ làm nô, lại đi phản chủ sát chủ, hung đồ như vậy thế mà lại đượcTuần Dạ Nhân cứu vớt. . ."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đổ dồn về phía Hầu Tiêu Trần.
Đến rồi!
Mọi người biết chắc chắn Hoàng Long không muốn để Hầu Tiêu Trần đứng vững gót chân, quả nhiên, lúc này ông mới vừa tới, đây còn là tiệc hoan nghênh, thế mà đã bị Hoàng Long chỉ trích.
Hoàng Long nhìn về phía Hầu Tiêu Trần: "Hầu phó bộ trưởng, Lý Hạo cố tình vi phạm, ngươi là lão tuần kiểm, cũng là Tuần Dạ Nhân đủ tư cách, ngươi nói xem nên xử lý người này thế nào?"
Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Ta vẫn nên tị hiềm thì hơn, hỏi ý của bộ trưởng đi. Không được thì hỏi ý kiến của tất cả mọi người. . ."
Nói đến đây, ông khẽ cười: "Không được thì hủy chức vụ của Lý Hạo, chung quy cũng chẳng đến mức bắt về quy án nhỉ? Ta đã rời khỏi bên đó, hiện tại cũng không ai nghe ta. . . Hay là Hoàng phó bộ trưởng cho người đi bắt Lý Hạo, ta cũng không có ý kiến gì cả đâu, những ác đồ này chính xác là phải giết!"
Hoàng Long nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vậy nếu để Hầu phó bộ trưởng đi bắt người thì sao?"
"Tốt thôi!"
Hầu Tiêu Trần bật cười: "Vậy bây giờ ta liền dẫn người khởi hành đi Ngân Nguyệt bắt Lý Hạo, bao gồm cả đám Địa Phúc Kiếm nữa, bất quá thực lực của bọn hắn cường đại, tổng bộ cần cho ta lực lượng ủng hộ nhất định, cho ta một năm, ta ắt sẽ bắt bọn hắn quy án!"
". . ."
Im ắng.
Vất vả lắm mới ‘giữ’ được Hầu Tiêu Trần, để ông trở về thì chẳng phải là thả hổ về rừng sao?