Từ Tinh đã hiểu, chính là kẻ giữ cửa.
Chẳng trách khi nhắc đến đại yêu màu vàng này, nó chỉ nói là thân phận tôn quý chứ không dám nói thêm điều gì.
Từ Tinh lại hỏi: "Sứ giả, nếu Truy Phong Ngoa là thứ Long Thần cần, vậy chuyện sứ giả từng nói sẽ cho năm vị đại yêu Húc Quang đến giúp phủ quốc công ta là thật ư?"
Lý Hạo thầm vui mừng, động tâm rồi!
Xem ra lão già Từ Khánh kia đang đứng phía sau ngầm dò hỏi.
Hắn phì một cái, trong tinh thần dao động tràn đầy ngạo nghễ: "Năm vị Yêu tộc Húc Quang mà thôi! Nếu Long Thần tấn cấp thành công, sự an toàn bên ngoài đế cung được bảo đảm, năm vị Húc Quang thì tính là gì? Khuê Sơn nhất mạch có vô số Yêu tộc, các ngươi muốn bao nhiêu thì cứ thoải mái mở miệng! Chúng ta cần cường giả mạnh hơn Húc Quang, Húc Quang cũng chỉ là kẻ yếu mà thôi. Nếu Long Thần không tấn cấp , chờ đám trong đế cung kia... Khụ khụ, cái này không nói được, dù sao nếu Long Thần chậm trễ tấn cấp thì chúng ta không cần nó nữa!"
Từ Tinh sợ hãi, nghe hiểu ý hắn.
Những Cổ Yêu kia muốn ra khỏi đế cung ư?
Gã lập tức nóng nảy, Khuê Sơn cách phương Đông không xa, vậy chẳng phải là tình cảnh sẽ rất nguy hiểm ư?!
"Các đại nhân trong đế cung muốn ra ngoài sao?"
Gã cẩn thận hỏi.
"Không liên quan gì đến ngươi!"
Lý Hạo ngạo nghễ mở miệng: "Ra ngoài cũng chẳng quản các ngươi đâu, tiểu tâm tư của ngươi ta liếc qua là nhìn thấu! Sau khi ra ngoài, mục tiêu của chúng ta là Ngân Nguyệt chi địa! Mục tiêu của chúng ta không phải ở nơi này, thậm chí không phải thế giới này, mà là trên trời, có nói thì các ngươi cũng không hiểu đâu. Chúng ta sẽ đi theo bước chân Cổ Nhân Vương và Đế Tôn, rời khỏi nơi đây. Tầm nhìn của các ngươi quá thấp, chỉ là một khối đại lục mà thôi, năm đó, trung tâm Thiên Tinh vương triều, nơi các ngươi gọi là đại lục Trung Bộ cũng chỉ là một Thiên Tinh đảo nho nhỏ mà thôi, bây giờ hoàng thất hoàng triều kia chiếm cứ di chỉ Thiên Tinh trấn năm đó nên mới có một chút vốn liếng."
Từ Tinh cảm thấy nhận thức của mình sắp nổ tung!
Có ý gì?
...
Cùng lúc đó, sắc mặt Từ Khánh biến đổi, lẩm bẩm: "Thiên Tinh đảo, Thiên Tinh trấn... Thì ra là thế! Ngân Nguyệt... Hóa ra mục tiêu của những tồn tại từ văn minh cổ này chưa bao giờ là vùng đất này. Hóa ra vương triều thật sự chỉ là một hòn đảo. Thật không thể tưởng tượng nổi!"
Nhưng với những tình báo mà mình lấy được, lão ta vẫn tin tưởng, trong mắt lão chỉ có vẻ hãi nhiên và dục vọng!
Lão bỗng nhiên tin mọi điều Lý Hạo nói, Khuê Sơn sẽ không cảm thấy hứng thú với phủ Định Quốc Công của lão.
Dù bọn họ chiếm cứ phương Đông thì đối phương cũng không để ý.
Thế nhưng lão để ý.
Vậy tức là bọn họ có cơ sở hợp tác.
Sự hợp tác mà đối phương muốn có lẽ chỉ là tạm thời, có lẽ hiện tại những tồn tại kia thật sự không thể tuỳ tiện ra ngoài. Đây chính là cơ hội của phủ quốc công, nếu bỏ qua thì sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
"Truy Phong Ngoa..."
Lão cắn răng, dù sao cũng đã mất một chiếc, cái thứ hai cứ coi như cũng mất rồi đi! Biết đâu sau này đối phương sẽ trả lại thì sao?
Theo lời tiểu yêu này nói, nếu Xà Vương mãi không đột phá thì nó sẽ bị từ bỏ, vậy thì bọn họ cần Truy Phong Ngoa làm gì nữa.
Giờ phút này, lão nên trợ giúp Xà Vương đột phá, giúp Xà Vương giữ chắc vị trí, như vậy nó mới cảm niệm ân tình Từ gia giúp nó đột phá.
Có mối quan hệ này với Xà Vương, bọn họ mới có thể đạt thành hợp tác với đế cung Khuê Sơn.
Sau khi nghĩ kĩ, Từ Khánh biết mình nên làm thế nào.
Giờ phút này, lão hoàn toàn tin tưởng thân phận Hắc Báo, đành chịu thôi, đối phương biết quá nhiều điều, có nhiều thứ mà Từ gia 200 năm đào móc vô số di tích cũng không hiểu bằng đối phương.
Loại kiến thức nửa vời này khiến lão hết lòng tin theo, không hề nghi ngờ lời Lý Hạo. Nếu là kẻ không biết gì, dù Lý Hạo có nói nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.
Chỉ sợ người ta hiểu một chút nhưng không hiểu hoàn toàn.
Cứ như vậy, lời Lý Hạo nói có lực sát thương cực lớn, quả thực là câu nào cũng khiến người nghe chấn kinh.
...
Dường như Từ Tinh nhận được chỉ thị gì đó, gã mở miệng nói: "Sứ giả, sau hừng đông, đại tế sẽ bắt đầu, một số người hành tỉnh khác thuộc phương Đông cũng tới, sứ giả có hứng thú đi xem lễ không?"
"Không vui!"
Lý Hạo ngang ngược từ chối, Từ Tinh vội vàng khuyên: "Khi đó có lẽ phụ thân sẽ xuất quan, phụ thân xuất quan thì có thể mang Truy Phong Ngoa ra ngoài!"
Lý Hạo lập tức đổi ý: "Được, bản vương sẽ đi xem náo nhiệt một chút!"
Từ Tinh vui mừng, trong lòng thầm mắng!
Phụ thân gã nói rằng, sau khi trời sáng, không cần cung phụng Truy Phong Ngoa... Không, phải nói là không cần cung phụng Truy Phong Ngoa trong tay gã, chờ lão đến sẽ tự mình chủ trì!
Mẹ nhà lão!
Từ Tinh đã hiểu rõ chân tướng, thứ lão đầu tử đưa cho gã là Truy Phong Ngoa giả để lừa gạt mọi người, nhưng bây giờ sứ giả Yêu tộc này tới đây, nếu gã cung phụng đồ giả, đối phương phát hiện ra không phải thứ mình cần thì sẽ trở mặt rời đi, như vậy liền không ổn.
Rõ ràng là phụ thân định tự mình xuất hiện, cung phụng đồ thật...
Đúng là không phải người tốt. Nói thì hiên ngang lẫm liệt, Từ gia ta sợ bị người ta cướp đoạt ư? Vậy mà lại cho mình đồ giả.
Từ Tinh càng nghĩ càng giận!
Giờ phút này, gã nhìn Hắc Báo, trong lòng có chút tính toán, trước kia gã cảm thấy phụ thân cao không thể với, nhưng hôm nay gã lại thấy chỉ đến vậy mà thôi, nếu gã kết giao với hậu duệ Cổ Yêu này, được đế cung ủng hộ thì phụ thân dám không truyền vị cho mình sao?
Không... Có lẽ... Mình có thể nghĩ xa hơn một chút.
Quốc công đã đủ để mình thỏa mãn ư?
Yếu tố mấu chốt chính là đại cẩu trước mắt này.
Giờ khắc này, Từ Tinh khiêm tốn hơn rất nhiều, gã càng thêm nhiệt tình khiến Lý Hạo tê cả da đầu, ngươi cười như thế làm gì?
Chẳng lẽ ta khoác lác quá bị các ngươi phát hiện ư?
Hắn không an tâm, đã đến nước này rồi, Lý Hạo chỉ có thể kiên trì tiếp tục giả bộ.
Nhanh nhẹn rời khỏi bảo khố, giờ phút này, ý nghĩ trong đầu Lý Hạo đã thay đổi, một chiếc Truy Phong Ngoa là không đủ, trước khi đi, hắn mà không vét sạch bảo khố này thì hắn không cam tâm.
Hắn phải nghĩ cách, phải làm cách nào để có thể lấy hết tất cả đây?
Tốt nhất là tạo ra một phiền phức lớn cho phủ quốc công nữa!
Nếu không, đám người này rảnh rỗi thì chắc chắn sẽ truy sát mình tới chết.