Trong phút chốc Lý Hạo đã hiểu ra ngay.
Ba nhà này đều có thù với quốc công phủ.
Chuyện tốt quá!
Sau một khắc, Lý Hạo bay thẳng đến chỗ lão nhân tóc hoa râm: "Gia hoả kia, Tiểu Tinh Tinh nói ngươi tuyên bố muốn đồ diệt Yêu tộc ta, lá gan không nhỏ nhỉ, bản vương cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám lớn lối như vậy!"
Từ Tinh khẽ giật mình, thầm mắng một tiếng!
Đệt!
Ta đâu bảo ngươi nói thẳng ra, đại yêu này cố ý hay là thật sự không biết ý vậy.
Sớm biết thế thì ta đã không nói.
Mặc dù gã biết mọi người bất hòa, nhưng đó cũng là vụng trộm, không vạch mặt chính diện. Bây giờ lại bị đại cẩu này nói toạc ra, lần này hay rồi, mọi người đều biết Từ gia âm thầm. . . Không, là công khai châm ngòi.
Từ Tinh hối hận muốn chết rồi, mặc dù gã không sợ nhưng tình hình bây giờ quá lúng túng, cũng quá mất mặt Từ gia. Từ gia châm ngòi chia rẽ lại bị đại yêu nói thẳng ra, đây quả thực là chuyện quá xấu hổ.
Lý Hạo vẫn không bỏ qua: "Còn con khỉ kia nữa, trong núi không có Long Thần thì khỉ tự xưng đại vương đúng không?"
Sắc mặt trưởng tử nhà Đông Cực Hầu biến hóa, nhìn thoáng qua Từ Tinh nhưng không lên tiếng.
Du Tiều cũng khẽ nhíu mày, không nói gì.
Lý Hạo đảo mắt tới người của Thần Nhật hội: "Còn gia hỏa treo bảng đỏ kia nữa, các ngươi dám âm thầm săn giết Yêu tộc . . . Chờ bản vương về núi, bẩm báo Long Thần, nhất định sẽ xử lý các ngươi!"
". . ."
Từ Tinh đã triệt để hết hy vọng, vội vàng mở miệng: "Sứ giả nhanh mồm nhanh miệng, mọi người chớ hiểu lầm, đều là nói đùa thôi. . ."
Một đám người đều nhìn gã.
Có người còn thầm mắng trong lòng.
Hiểu lầm?
Đồ đần đều biết là ngươi mới truyền âm châm ngòi, đầu óc đại yêu này cũng không tốt lắm, nó lại trực tiếp nói ra ngay.
Mà ba thế lực bị đề cập đều chỉ trầm mặc im ắng.
Có người vẫn còn đang suy tư, suy nghĩ xem sức ảnh hưởng của việc Từ gia hợp tác với Khuê Sơn.
Có người thì đã âm thầm quyết tâm.
Đại yêu này có lai lịch rất lớn, nếu chết tại Từ phủ thì có lẽ mới thú vị.
Nhìn Từ Tinh như vậy không quá giống giả vờ.
Gã thật sự hơi kiêng kị và không thể làm gì đại yêu kia, nói như vậy, lai lịch đối phương thật sự không nhỏ, nếu đã như vậy, một khi đánh giết đại yêu này ở đây, phải chăng có thể chia rẽ quan hệ giữa Khuê Sơn và Từ gia?
Sát ý lóe lên trên thân một vài người rồi lập tức biến mất.
Lý Hạo lại có thể cảm nhận được.
Trong lòng hắn khẽ giật mình, một lát sau hắn chợt nghĩ tới điều gì.
"Có người muốn giết ta. . ."
Hắn nghĩ thầm, trong đầu dần dần hiện ra một vài ý nghĩ.
Từ gia khẳng định không dám để mình chết ở đây.
Một khi Từ gia hết lòng tin theo thân phận của mình, dù Từ Tinh chết thì Từ Khánh cũng không dám để mình chết trong Từ phủ, nếu không Từ gia rất sợ bị trả thù.
Nếu mình xung đột với những người này, Từ gia sẽ bảo vệ mình chứ?
Lý Hạo thầm nghĩ, lòng lại hơi run rẩy.
Cảm giác thật kích thích!
Nếu Từ gia mặc kệ mình, vậy hắn sẽ xong đời.
Đương nhiên, nếu Từ gia thật sự bảo vệ hắn thì chuyện sẽ cực kỳ thú vị, có lẽ hắn có thể chủ động chế tạo ra rung chuyển lớn.
Có lẽ ba thế lực kia đều muốn giết mình rồi vu oan cho Từ gia.
Bất quá, ngoài mặt đại khái họ sẽ không dám động thủ.
Cho nên cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi.
Nhưng nếu mình chủ động đi khiêu khích, nhiều lần gây ra hỗn loạn thì sao?
Từng ý tưởng cấp tốc hiển hiện, cấp tốc bị Lý Hạo bác bỏ, dù sao tận lực quá mức cũng không tốt.
Còn nữa, bây giờ vẫn chưa thấy được Truy Phong Ngoa.
Tối thiểu phải nhìn thấy và chứng minh đó là đồ thật, hắn mới có thể làm như vậy, bằng không mọi chuyện sẽ không ổn.
Đang nghĩ ngợi, Từ Tinh đã dẫn hắn đến một chỗ ngồi đặc thù, không phải ghế mà là bảo tọa màu vàng sát mặt đất, xem ra đêm qua Từ gia đã cấp tốc chế tạo ra.
Hắc Báo lười biếng nằm ở phía trên, trong lòng nó cảm thấy không tệ.
Mà những người khác không ngừng nhìn về phía Hắc Báo.
Từ Tinh thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, đại yêu này không nói thêm gì nữa là được, nó chỉ cần có mặt làm nền để chấn nhiếp tứ phương là đủ.
Gã truyền âm cho Lý Hạo: "Sứ giả, ta vào từ đường trước để chủ trì tế điển."
Hắc Báo không kiên nhẫn quơ quơ móng vuốt, Từ Tinh thấy thế bèn cấp tốc về trong từ đường.
Lý Hạo chẳng hề kiêng kỵ, đem tinh thần lực dò xét vào trong từ đường, không ít người lại nhìn về phía Lý Hạo rồi âm thầm kinh hãi, vị này thật to gan, thế nhưng người Từ gia hình như cũng không phát hiện hoặc là đã ngầm chấp nhận.
Tùy ý cho đại yêu này dò xét!
Điều này càng thêm chứng minh thân phận của đại yêu thực sự rất tôn quý, nó lại dám trực tiếp dò xét từ đường Từ gia vào lúc này.
Lý Hạo quét mắt một vòng, không thấy được Truy Phong Ngoa.
Phía trên từ đường có một tế đàn, xét từ hình dạng có lẽ đó là nơi ngày thường vẫn cung phụng Truy Phong Ngoa, nhưng hiện tại nơi ấy lại rỗng tuếch.
Không phải Từ gia đại điển đều sẽ lấy Truy Phong Ngoa ra cung phụng ba ngày sao?
Lần này không cung phụng nữa à?
Trong từ đường, Từ Tinh không quan tâm những việc này, gã chỉ lo đọc điếu văn trầm bồng du dương, trách trời thương dân, phẫn nộ khấp huyết: "Liệt tổ liệt tông ở trên, Từ gia truyền thừa mấy trăm năm, vì nước vì dân, vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ lê dân, cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng. . . Nhưng huynh trưởng Từ Trấn chết thảm dưới tay kẻ ác Ngân Nguyệt, còn có người phản chủ, tàn sát tướng lĩnh trong quân. . ."