Từng chữ nói ra khiến người nghe thương tâm rơi lệ.
Lý Hạo và Quang Minh Kiếm hiển nhiên chính là kẻ ác và kẻ phản chủ kia.
Đám người ở bên ngoài, có kẻ lộ vẻ thương xót, có người cúi đầu thở dài, có người nghiến răng nghiến lợi. . . Mấy phần thật, mấy phần giả, cũng chỉ mình họ biết mà thôi.
"Hậu bối tử đệ bất tài, để kẻ nham hiểm cướp đi truyền thừa chí bảo. . . Hậu bối tử đệ lấy làm hổ thẹn, chắc chắn sẽ đoạt lại chí bảo. . ." Từ Tinh lại niệm hồi lâu.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một trận ồn ào náo động.
Lý Hạo cũng quay đầu ra nhìn, trong lòng hắn thoáng nao nao, một vị lão nhân dậm chân mà đến, theo lý thuyết, nhi tử cháu trai tế điện, vị này sẽ không xuất hiện, nhưng mà bây giờ Từ Khánh lại lộ mặt.
Sau lưng còn có mấy vị tướng quân cực kỳ cường hãn đi theo.
Không chỉ như vậy, trong tay Từ Khánh còn cầm một chiếc giày, sắc mặt lão đóng băng, bước từng bước một về phía từ đường, thanh âm đã truyền vang ra: "Hậu bối Từ Khánh vô năng đã làm mất mặt tổ tông! Truy Phong Ngoa mất đi một chiếc, chỉ còn một chiếc, khiến tổ tông hổ thẹn!"
"Nhưng, Từ gia sừng sững phương đông, biết hổ thẹn cũng biết anh dũng, chỉ một cái Truy Phong Ngoa mà thôi, tiên tổ chứng dám, Từ gia chắc chắn sẽ đoạt về, đánh giết cừu địch, rửa sạch nhục nhã!"
Dứt lời, lão bưng Truy Phong Ngoa đi vào trong từ đường, cung kính đặt Truy Phong Ngoa lên trên tế đàn.
Trong chớp nhoáng này, không ít người đều sáng mắt.
Lý Hạo dứt khoát cho thần ý trực tiếp dò xét tới.
Những người khác không có lá gan này nhưng hắn lại không sợ, Từ Khánh giống như đã sớm liệu được nên không ngăn cản, lão biết Truy Phong Ngoa xuất hiện thì đại yêu kia sẽ nhịn không được.
Dù sao, đối phương tới vì vật này.
Lý Hạo vội vàng dò xét, thần ý bao khỏa, hắn thật sự sợ gặp đồ giả, hiện tại thì tốt rồi, hắn có thể quang minh chính đại dò xét, người bình thường đương nhiên không nhận ra thật giả nhưng Lý Hạo đang giữ một chiếc còn lại.
Truy Phong Ngoa là thật hay giả, chỉ cần nhìn dòng năng lượng đặc thù nội bộ là rõ.
Thứ này rất khó ngụy tạo.
Tra xét rõ ràng một phen, Lý Hạo cũng không thể phán đoán thật giả cụ thể nhưng hắn cũng không khách khí, trực tiếp truyền tin cho Từ Khánh: "Ngươi chính là Định quốc công? Vật này cách ta quá xa, bản vương có thể tự mình dò xét thật giả không? Ta muốn biết nó có phải đồ mà Khuê Sơn nhất mạch cần hay không!"
Từ Khánh bất động thanh sắc, truyền âm đáp: "Tất nhiên có thể, bất quá sứ giả xin hãy chờ một lát , chờ tế điển kết thúc, sứ giả có thể tự dò xét."
Dù Lý Hạo gấp gáp nhưng lúc này hắn vẫn phải cố nhẫn nại.
Vậy thì chờ thôi!
Trong đầu hắn hiện ra vô số suy nghĩ, biết rõ Khuê Sơn đang hợp tác, xác suất đối phương làm giả hẳn không lớn.
Một khi xác định là đồ thật. . . mình có nên cướp đi luôn không?
Hay là tiếp tục chờ đợi?
Suy nghĩ lấp lóe, Lý Hạo cưỡng chế xao động, quan sát siêu năng dao động của những người khác, có vài người siêu năng dao động lợi hại, xem ra tâm tình họ cũng khó mà bình ổn, nếu Từ gia không cường hãn, lúc này đại khái đã có kẻ muốn xông lên đoạt bảo.
. . .
Bấy giờ không chỉ Lý Hạo chăm chú nhìn.
Các cường giả bên ngoài mặc dù không dám phóng thích thần ý hoặc là tinh thần lực để dò xét, nhưng ánh mắt ai nấy đều lấp lóe, nhìn chằm chằm vào Truy Phong Ngoa nhìn, nghe nói vật này là bảo vật truyền thừa của bát đại gia.
Thần Kiếm Lý gia đã bại lộ một chút năng lực, khiến cho vô số người vì đó mà động tâm.
Nếu Truy Phong Ngoa cũng là một trong số đó, phải chăng nó sẽ có năng lực tương tự?
Lúc đang quan sát, Du Tiều khẽ nhíu mày, cảm nhận được một cỗ thần ý dao động có ý khiêu khích tinh thần, y nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại cẩu màu vàng kia đang nhìn mình bằng ánh mắt hung ác, thậm chí có sóng chấn động truyền vào não: "Nhìn cái rắm, thứ này là Từ gia muốn tặng cho Khuê Sơn nhất mạch, ngươi nhìn cái gì mà nhìn!"
Lòng Du Tiều khẽ động.
Mà giờ khắc này, không chỉ y nghe được, kỳ thật cũng có người nghe lời này, ai nấy đều kinh ngạc nhưng không dám nói gì.
Thì ra là thế!
Từ gia lấy Truy Phong Ngoa làm cái giá để đổi lấy sự hợp tác của Khuê Sơn. . . Khó trách trước đó không có gì động tĩnh, thì ra là vì cái này.
Lòng Du Tiều có vô số ý niệm.
Khuê Sơn cần Truy Phong Ngoa. . . nếu Truy Phong Ngoa mất đi thì sao?
Sau đó, đại yêu này cũng bỏ mạng thì thế nào?
Đây chẳng phải là chẳng những Từ gia không có cơ sở hợp tác với Khuê Sơn mà ngược lại sẽ tiếp nhận lửa giận từ Khuê Sơn?
Trong lòng y có ngàn vạn suy nghĩ.
Tuyệt đối không thể để Khuê Sơn hợp tác với Định quốc công, nếu không Khuê Sơn đại yêu không hề yếu mà còn có Cổ Yêu gì đó, những người khác sau này chỉ có thể cúi đầu xưng thần, nào dám phản kháng!
Lúc này, y nhìn về phía tưởng tử của Đông Cực Hầu rồi lại nhìn phó hội trưởng Thần Nhật hội, ba người liếc nhau giống như đều hiểu ý của đối phương.
Không thể để cho những kẻ này hợp tác thành công.
Nếu không, phương đông sẽ chẳng còn nơi cho bọn hắn sống yên ổn được nữa.