"Làm sao?"
Giọng Lý Hạo ẩn chứa sự bất mãn: "Ngươi đã nói sẽ cho mượn rồi, giờ muốn đổi ý sao?"
"Không phải, chỉ là... theo quy củ, vật này phải tế điện ba ngày, cung phụng ba ngày trong từ đường..."
"Vậy thì sao? Bản vương giữ trước, ai biết ngươi có nhân dịp bản vương không để ý mà đổi thành đồ giả không đâu, Nhân tộc ngươi gian trá... bản vương không biết, là lão tổ nói thế!"
Lý Hạo lại nói: "Yên tâm, bản vương sẽ tuyên bố chuyện Khuê Sơn liên minh cùng phủ quốc công ngươi, dù hiện tại bản vương mang theo Truy Phong Ngoa rời đi, có bản vương bảo đảm ước định liên minh, như vậy ngươi cũng không lỗ!"
Nghe vậy, Từ Khánh không xoắn xuýt nữa, nhưng trơ mắt nhìn chí bảo truyền thừa nhà mình bị mang đi vẫn khiến lão khó chịu.
"Ngươi không vui à?"
Ngữ khí Lý Hạo thay đổi: "Thôi! Không mượn nữa, Khuê Sơn sẽ tìm Thần Binh khác. Nếu không tìm thấy thì sẽ quay lại đây, nhưng khi đó người tới chưa chắc đã là bản vương đâu!"
Nói xong, Hắc Báo ném Truy Phong Ngoa xuống.
Từ Khánh dùng tay đỡ lấy, sắc mặt phức tạp, sau đó nhanh chóng nói: "Không, sứ giả hiểu lầm rồi, lão hủ không có ý đó, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối vì không thể giao Truy Phong Ngoa hoàn chỉnh cho Long Thần mà thôi."
"Bản vương biết nó đang nằm trong tay Quang Minh Kiếm gì đó, sớm muộn gì cũng là của Long Thần, nếu lần này Long Thần tấn cấp thành công, Quang Minh Kiếm kia chắc chắn sẽ phải chết!"
Từ Khánh nghe vậy thì đành an ủi bản thân.
Quang Minh Kiếm mang một cái đi mà chẳng mất gì, còn giết không ít người nhà mình.
Hiện tại một cái khác được dùng để đổi lấy sự ủng hộ của một thế lực lớn... Không lỗ chút nào.
Lão tổ tông xin đừng trách ta.
Vì đại nghiệp Từ gia, chờ Từ gia trưởng thành, thống nhất thiên hạ, dạng chí bảo gì cũng có, chắc hẳn lão tổ tông cũng sẽ không trách cứ.
Lý Hạo không khách khí, Hắc Báo trực tiếp há miệng, Truy Phong Ngoa bị nuốt vào trong bụng.
Từ Khánh nhìn mà nhức nhối.
Hết rồi!
Một bên, Từ Tinh cũng lộ vẻ luyên tiếc, lần này chí bảo Từ gia hoàn toàn mất rồi.
Người ta nói là sẽ trả, nhưng có trả không thì... Coi như cho luôn đi, không trông chờ người ta trả nữa, nghĩ vậy thì trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút, chứ cứ khăng khăng mong nhớ thì sẽ không thoải mái.
Đám người bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh này.
Mấy người Du Tiều lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc này, Lý Hạo truyền âm: "Bản vương ra ngoài tuyên bố tin tức để chấn nhiếp mấy tên kia đúng không? Chuyện nhỏ! Mấy tên này dám nhục nhã Yêu tộc ta, khi về Khuê Sơn ta sẽ báo với lão tổ, Yêu tộc ta sẽ không chịu đựng đâu!"
Hắc Báo nghênh ngang ra ngoài, lúc này, trong bụng Hắc Báo, Lý Hạo cầm Truy Phong Ngoa trong tay, hắn suy tư một chút, sau đó đi vào chân, giờ hắn đã đi đủ cả đôi.
Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn truyền âm cho Hắc Báo: "Hắc Báo, lát nữa… Ta phải làm ngươi bị thương nặng một chút... vỡ bụng đứt ruột... Sau đó ta sẽ cho ngươi ăn nhiều đồ ngon, ngươi thấy sao?"
Mắt Hắc Báo trừng lớn!
Muốn... Muốn giết chó à?
"Giả bộ như là bị người ta ám toán, hiểu ý ta không? Lát nữa, khi ngươi bị vỡ bụng, ngươi hãy kích phát lực lượng huyết mạch, trở nên cường hãn, trực tiếp xuất thủ với Du Tiều hoặc là công tử Đông Cực Hầu, sau đó ngươi giả bộ không địch lại, bị đánh lui..."
Lý Hạo giải thích, chuyện này chỉ là một vở kịch mà thôi, mục đích là gây đại hỗn.
Hắn cũng đoán được những người này sẽ không dám làm gì ở đây, nhưng nếu không ai làm gì thì hắn rất khó rời đi, có lẽ hắn có thể rời khỏi phủ quốc công nhưng những người này sẽ phục kích mình ở bên ngoài.
Có lẽ phủ quốc công sẽ sắp xếp người tiễn mình về Khuê Sơn, khi đó mọi việc sẽ không dễ giải quyết, bọn họ chắc chắn sẽ không để hắn đơn độc trở về.
Nếu về đến Khuê Sơn, dù đại xà đã đồng ý giúp đỡ nhưng Lý Hạo không muốn mang đến phiền toái cho nó, trước đó hắn nghĩ rằng đại yêu hỗ trợ hắn là chuyện tốt, tử thương cũng chẳng sao.
Nhưng đối phương đã giúp mình che giấu thân phận, đây là vì tình cảm.
Vậy nên Lý Hạo nhất định phải bại lộ thân phận trước khi rời đi, bảo đảm không có quan hệ gì với Khuê Sơn, hắn chỉ lợi dụng thân phận Khuê Sơn mà thôi, khi thân phận Lý Hạo bại lộ, mọi người sẽ biết hắn không có quan hệ gì với Khuê Sơn cả.
Như vậy sẽ giúp Khuê Sơn tránh được rất nhiều phiền phức.
Dù là người hay yêu thì đều như nhau, Lý Hạo sẽ giữ vững nguyên tắc, ngươi giúp ta thì ta giúp ngươi, đại xà đã đồng ý giúp đỡ, vậy thì hắn không thể mang đến tai hoạ ngập đầu cho đối phương.
Hắc Báo không tình nguyện.
Lý Hạo lại truyền âm: "Đảm bảo được ăn no kiếm năng!"
Hắc Báo xoắn xuýt.
"Lần sau không cưỡi ngươi nữa... Ngươi cưỡi ta cũng được..."
Ánh mắt Hắc Báo phát sáng!
Cái này thì được đấy!
Vỡ bụng đứt ruột nghe thì đáng sợ nhưng đối với Yêu tộc nhục thân cường hãn mà nói thì… không phải là không chịu được.
"Sau đó ta sẽ dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền chữa trị thân thể giúp ngươi."
Sau những điều kiện Lý Hạo đưa ra, Hắc Báo hoàn toàn không còn ý kiến.
Lý Hạo cũng hiểu là cẩu tử đã đồng ý.
"Đến gần bọn họ một chút!"
Hắc Báo sải bước đi đến trước mặt những người kia, nó vênh váo tự đắc, vô cùng phách lối.
Lý Hạo cũng bắt đầu phát ra tinh thần dao động: " Yêu tộc Khuê Sơn nguyện ý chính thức liên minh với phủ Định Quốc Công! Đợi bản vương trở về Khuê Sơn, Long Thần sẽ lập tức điều động 5 vị Yêu tộc Húc Quang, trăm vị Yêu tộc Tam Dương, ngàn vị Yêu tộc dưới Tam Dương hiệp trợ phủ quốc công đóng giữ Định Biên!"
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người biến đổi.
Người phủ Định Quốc Công vui vẻ ra mặt, tâm tình bọn họ đều không tệ, năm vị đại yêu Húc Quang và trăm vị Tam Dương, hơn ngàn Yêu tộc khác... Con số này rất không tệ.
Lý Hạo lại tiếp tục khoác lác: "Không chỉ như vậy, hàng năm, Yêu tộc Khuê Sơn sẽ cung ứng 500 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền cho phủ Định Quốc Công."
Oanh!
Đám người chấn động, Định Quốc Công cũng giật mình, lão kinh hãi suýt nữa há miệng mắng chó, chuyện này thì không cần phải nói, mang ngọc có tội, ngươi nói ra sẽ khiến phủ quốc công gặp phiền toái.
Nhưng sau khi nghĩ lại, lão lại cảm thấy có lẽ đây là chuyện tốt.
Được Khuê Sơn trợ giúp, lão không cần kiêng kị quá nhiều, có lẽ còn có thể nhân cơ hội mời chào một số người.
Lão muốn mời chào một vài cường giả đỉnh cấp! Dù sao 500 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền cũng là con số thiên văn.
Đám người Du Tiều lộ ra vẻ mặt khó coi, 500 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền? Đùa ư?
Hay là muốn hù dọa bọn họ?
Nhưng nếu chuyện này là thật thì sao?
Vậy còn đấu gì nữa?!
Du Tiều cảm thấy có chút tuyệt vọng, trong lòng điên cuồng mắng, vì sao bộ tộc Khuê Sơn bỗng nhiên nhảy ra, hơn nữa có vẻ bọn họ có Cổ Yêu duy trì, thậm chí không chỉ có một vị, đáng chết, vì sao?
Từ gia dã tâm bừng bừng, bọn họ chỉ muốn tự vệ mà thôi, bọn họ sai rồi ư?
Vì sao nhất định phải đối xử như vậy với bọn họ?!
Du Tiều không cam tâm nhưng không thể làm gì, y hạ quyết tâm nhất định phải lấy mạng đại yêu kia, dù y phải chết ở Định Biên thì cũng phải lưu lại đường lui và hi vọng cho Hỏa Minh hành tỉnh.
Trưởng tử Đông Cực Hầu cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Giờ khắc này, đại yêu kia còn vênh váo tự đắc đi đến gần mấy người, mắt chó liếc xéo lộ vẻ càn rỡ.
Lý Hạo lại lên tiếng: "Đám Nhân tộc các ngươi không hòng phá vỡ chuyện hợp tác giữa Khuê Sơn và phủ Định Quốc Công, bản vương không ngốc, có lẽ có Nhân tộc muốn giết bản vương, nhưng Khuê Sơn sẽ phái cường giả tới đón bản vương trở về sớm thôi."
Phía sau, Định Quốc Công cảm thấy không ổn.
Không nên quá khoa trương!