Nói vậy sẽ chọc giận bọn họ, khiến đám người Du Tiều bất chấp tất cả mà liều mạng, chấn nhiếp một chút là được, nhưng ép đối phương quá đáng thì con thỏ cũng có thể cắn người.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lão biến sắc.
Trong nháy mắt, lão thậm chí không nhìn thấy cái gì, đại yêu bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, trên bụng xuất hiện một vết máu, máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài!
"Grào!"
Tiếng rống thê lương vang lên, trong chớp mắt, một đại yêu cường đại hiển hiện, khí tức bưu hãn như cự thú Viễn Cổ.
"Cổ Yêu..."
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện, Lý Hạo đã thê lương gào thét: "Đáng chết, các ngươi dám đánh lén hậu duệ Cổ Yêu tôn quý!"
Rống!
Tiếng gầm gừ chấn động thiên địa, Hắc Báo vung vuốt về phía Du Tiều.
Du Tiều sững sờ khó tin.
Kẻ nào đã ra tay? Thật to gan!
Nhưng y không kịp nghĩ nhiều, đại yêu này công kích y, nếu đại yêu này bỗng nhiên xảy ra chuyện, dù không phải y làm thì Định Quốc Công cũng sẽ không bỏ qua cho y!
"Giết!"
Y đánh một quyền về phía Hắc Báo, đồng thời gào thét: "Từ Khánh muốn một mẻ hốt gọn chúng ta, hắn cấu kết với Yêu tộc, cấu kết với hải tặc, giết hắn!"
Đám người hỗn loạn.
Trưởng tử Đông Cực Hầu biến sắc, sau đó y cắn răng hạ quyết tâm, không nói gì mà đã dậm chân bay lên không, trong tay xuất hiện một cây trường thương, đánh về phía Hắc Báo!
Sắc mặt mấy vị cường giả Thần Nhật hội cũng biến đổi, trong chớp mắt đã có quyết định.
Không thể để bọn họ hợp tác thành công!
Đúng lúc này, Lý Hạo lại gào thét: "Bản vương nhớ kỹ các ngươi rồi, Hỏa Minh, Đông Cực, Thần Nhật hội, chờ hủy diệt đi! Khuê Sơn chắc chắn sẽ báo thù đến cùng, không chết không ngừng."
Phía sau, sắc mặt Định Quốc Công kịch biến.
Đến giờ lão vẫn không phát hiện ra đại yêu này bị ai công kích, có cường giả đang ẩn núp ư?
Nhưng hiện giờ không ai rảnh để tra xét chuyện này.
"Khốn kiếp!"
Định Quốc Công quát to, ra quyền đánh tới chỗ mấy người Du Tiều, khí tức thông thiên, phẫn nộ quát: "Lớn mật, chư vị hãy giúp ta bắt đám cường đạo này!"
Đến lúc này, dù lão lo lắng có cường giả đang ẩn núp thì cũng không thể trơ mắt nhìn đại yêu này bị giết, nếu không, lão không gánh nổi trách nhiệm.
Đang chấn nhiếp đám người, lão không ngờ mấy người Du Tiều có gan lớn như vậy, lại dám xuất thủ ở nơi này.
Có lẽ trước đó không phải bọn họ xuất thủ, nhưng khi đại yêu bị thương, mấy tên này đều ra tay, hiển nhiên đã hạ quyết tâm phải bắt giết con chó này.
Oanh!
Khí tức cường đại bộc phát liên tiếp, thiên địa chấn động.
Vô số công trình kiến trúc bị phá hủy trong nháy mắt.
Đám cường giả các đại hành tỉnh bị lan đến, có người sợ hãi, có người lo lắng.
Giúp ai bây giờ?
Giúp Định Quốc Công hay mấy người Du Tiều?
Du Tiều nổi giận gầm lên: "Xông lên đi, chúng ta mà chết thì Từ Khánh sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Từ gia lòng lang dạ thú, luôn muốn nhất thống phương Đông, trừ khi chèn ép họ nếu không tất cả đều sẽ chết, hiện giờ hãy tận dụng cơ hội giết chết con tiểu yêu này, không cho Khuê Sơn biết tin, chờ Cổ Yêu đánh tới, đó chính là lúc Từ gia diệt vong!"
Vừa dứt lời, có cường giả động tâm, lập tức có kẻ lao đến tấn công Hắc Báo.
Ngay sau đó đã có cường giả xuất thủ ngăn cản.
Từ Khánh gầm thét: "Khốn kiếp, Du Tiều, hôm nay ngươi phải chết!"
Đáng chết!
Rõ ràng mọi chuyện đều thuận lợi, không ngờ lão thất phu này lại dám làm vậy!
"Mang sứ giả lui lại!"
Từ Khánh đánh lui Du Tiều, sau đó dùng một quyền đánh trưởng tử Đông Cực Hầu bay ngược, vô cùng cường hãn.
Có không ít người phản đối lão, nhưng cũng có rất nhiều người ủng hộ ủng hộ, nhưng cường giả nguyện ý ra tay không nhiều, càng là cường giả đỉnh cấp thì càng không cam tâm chịu làm kẻ dưới, giờ phút này, Râu Đỏ chỉ khịt mũi coi thường, nhanh chóng dẫn người rút lui, không hề hỗ trợ.
Vẻ mặt Râu Đỏ lạnh nhạt, trong lòng nghĩ gì thì người ngoài không thể nào biết được.
Nhưng Râu Đỏ biết rằng nếu phủ quốc công còn tồn tại, Từ Khánh còn sống thì Hải tặc Râu Đỏ sẽ không phải là của mình, chính mình cũng sẽ bị lão quản thúc cả đời.
Nhưng nếu lão chết...
Vậy đoàn hải tặc Râu Đỏ sẽ là của chính mình.
Bên cạnh Lý Hạo có thêm mấy người, nhị tổng quản, Từ Tinh và một vị cường giả đỉnh cấp tiếp cận Kỳ thuế biến, là một trong tam đại tướng quân!
Quang Minh Kiếm giết 5 vị tướng quân, còn lại 3 tướng quân Thiên Địa Hoàng, khí tức vị này đại khái xếp sau Hoàng tướng quân, không biết đã đạt tới Kỳ thuế biến hay chưa, nhưng khí tức thì không bằng Càn Phong và Phàn Xương.
Hoàng tướng quân tuổi tác không lớn, gã lo lắng che chở cho Hắc Báo đang bị đánh lui, một kiếm chém ra, chém bay một vị Húc Quang tiềm hành ẩn núp.
Phía trước, Định Quốc Công cũng cực kỳ cường hãn một quyền đánh lui cường địch, lão quát: "Hoàng tướng quân, dẫn bọn họ về phía sau..."
Giờ phút này, phía trước đã hoàn toàn lộn xộn.
Trong chớp mắt, hơn mười vị Húc Quang đại chiến cùng một chỗ.
Những người khác hoặc là rút lui hoặc là tránh né, có kẻ bị lan đến nên không thể không tham chiến để tự vệ, trong nháy mắt, tràng cảnh hỗn loạn, Từ Tinh vội nói: "Nhanh đến bảo khố!"
Loạn rồi!
Hình như có người đi về phía bảo khố. Ở đó chỉ có hai vị Tam Dương, giờ những người này bạo loạn ở đây, có người muốn đục nước béo cò, nếu bảo khố bị cướp thì Từ gia sẽ tổn thất rất lớn.
Mà có vẻ Định Quốc Công càng già càng dẻo dai, cộng thêm Thiên Địa tướng quân đều ở đây và còn các khách khanh khác, đám người Du Tiều không đáng sợ, sớm muộn gì cũng sẽ bại trận!
Hắc Báo giãy dụa kịch liệt, Lý Hạo điên cuồng gào thét: "Bản vương không đi. Bọn họ dám tập kích bản vương. Đáng chết! Nếu bản vương không có huyết mạch Viễn Cổ thì chẳng phải là bị giết rồi sao? Khốn kiếp! Tất cả đều phải chết!"
Kỳ thật đám người cũng rất kinh hãi.
Trước đó đại yêu này chỉ là Tam Dương trung kỳ, nhưng vừa rồi huyết mạch bị kích phát, trong chớp mắt đã có thực lực Húc Quang, chẳng trách nó lại lớn lối như thế.
Điều này càng thêm khẳng định con yêu này có huyết mạch cường hãn và thân phận tôn quý.
Thấy nó không muốn rời đi, còn muốn lao vào chém giết, Từ Tinh âm thầm kêu khổ, vội vàng bắt lấy Hắc Báo: “Sứ giả tránh né trước đi, chờ cha ta giải quyết đám nhãi nhép này xong sẽ giao cho sứ giả xử trí. Sứ giả bị thương không nhẹ, cẩn thận kẻo có cường địch đang ẩn nấp chờ đánh lén!"
Từ Khánh đã truyền âm nhắc nhở đề phòng cường địch đang ẩn núp, đến lão còn không cảm giác được vừa rồi Hắc Báo bị thương như thế nào.
Lúc này, vết thương trên bụng Hắc Báo còn đang rỉ máu, chẳng trách đại yêu này lại tức giận đến thế!