Hắc Báo đang rất đau, thầm mắng Lý Hạo quá ác, nhưng lúc này nó phải triển lộ sự hung hãn của đại yêu, nó dùng sức gào thét, Từ Tinh muốn kéo cũng kéo không nổi, cuối cùng nhị tổng quản cùng ra tay, hai người cùng hợp sức mới miễn cưỡng khống chế được Hắc Báo.
Sắc mặt Hoàng tướng quân ngưng trọng, nhanh chóng nói: "Rút lui! Đến bảo khố. Nơi này giao cho công gia!"
Oanh!
Phía trước vang lên âm thanh chiến đấu kịch liệt, người sáng suốt đều biết mấy người Du Tiều sẽ không địch nổi.
Kỳ thật Du Tiều không định động thủ ở đây, nhưng tình huống quá trùng hợp, y không còn cách nào khác.
Lúc này y mơ hồ cảm thấy không ổn.
Vừa rồi kẻ nào đã đả thương đại yêu kia?
Hay phủ quốc công đang tự biên tự diễn, cố ý tìm lý do để giết bọn họ?
Nhưng bọn họ không thể lui bước trong tình thế này.
Bùn vàng dính đũng quần, không phải phân cũng bị nói là phân!
Đại yêu bị thương, nếu y không phản kháng, Từ Khánh chắc chắn sẽ nhân cơ hội đối phó với mình, y gào thét: "Chúng ta ngăn cản Từ Khánh, bảo khố phủ quốc công có vô số bảo vật, đại yêu kia đã trọng thương. Giết đại yêu, chiếm bảo khố rồi bỏ trốn, sẽ không ai biết là ai làm?"
Ầm!
Từ Khánh đánh bay y, một vài cường giả muốn trốn chạy đều lộ ra ánh mắt dao động.
Bảo khố phủ quốc công! Còn nữa, giết đại yêu thì Từ gia sẽ xong đời.
Có lẽ mấy người Du Tiều không ngăn cản được Từ Khánh, nhưng nếu tất cả đều chết thì chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội sao?
Đến cảnh giới của bọn họ, có ai không có dã tâm chứ? Hơn nữa, một số người còn có sẵn ý xấu trong lòng.
Lần này 3 tổ chức lớn và cửu ti đều có người đến, bọn họ nghĩ rằng đây là chó cắn chó, chết hết là tốt nhất, trong nháy mắt, mấy nhân ảnh bay về hướng hậu viện, sắc mặt Từ Khánh tái xanh!
"Cản bọn họ lại!"
Sau tiếng quát chói tai, trong phủ quốc công lại có mấy thân ảnh xuất hiện, bọn họ đều cực kỳ cường hãn, tấn công đám cường giả bốn phương tám hướng!
...
Lý Hạo bị mấy người Hoàng tướng quân lôi kéo nhanh chóng trốn chạy về hướng bảo khố.
Từ Tinh vừa chạy vừa nói: "Tiến vào bảo khố là tốt nhất, mặc dù phòng ngự bảo khố trông bình thường nhưng thực tế là còn một hệ thống phòng ngự khác. Lần này nếu đám người Du Tiều vẫn lạc, phương Đông này sẽ hoàn toàn thuộc về Từ gia ta... và Khuê Sơn!"
Dường như Lý Hạo không hề hứng thú, hắn vẫn phẫn nộ gào thét: "Bản vương nhất định phải làm thịt bọn họ!"
Dứt lời, một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền vỡ ra tràn lan trên bụng, mấy người Từ Tinh âm thầm líu lưỡi, thương thế này nhìn thì nặng nhưng đối với Yêu tộc thì chẳng đáng kể gì. Vậy mà vẫn phải dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền ư?
Đúng là yêu nhị đại có khác!
Trước kia Từ Tinh cảm thấy mình là hậu duệ của thế lực đỉnh cấp, nhưng so với đại yêu này thì gã tính là cái gì?
Gã dám dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền như vậy không?
"Sứ giả bớt giận, sau khi việc này kết thúc, Từ gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Chắc chắn sẽ chém tận giết tuyệt, chấm dứt hậu hoạn!"
Lý Hạo không đáp lại nữa.
Chuyện này không thể thành công được!
Nếu lực lượng phản kháng Từ gia chết thật thì chẳng phải Từ gia sẽ nhất thống phương Đông ư? Vậy chẳng phải là hắn đã giúp Từ gia tiến thêm một bước sao?
Trong chớp mắt, mấy người đã đến bảo khố, những người khác còn chưa đánh tới, Từ Tinh nhanh chóng mở cửa mang hai vị Tam Dương ngoài cửa cùng trốn vào trong.
Sau khi tiến vào bảo khố, gã không để ý đến bảo vật, nhanh chóng dẫn người lên tầng ba.
Ở đây, trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Hạo, đối phương lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong nhẫn trữ vật, sau đó gã dùng chìa khoá vung vung mấy lần trên đỉnh đầu, trong nháy mắt, phía trên ba tầng lộ ra một thang lầu khác, đó là tầng thứ tư!
Từ Tinh nhanh chóng lên lầu, Lý Hạo cũng vội vàng thúc Hắc Báo đuổi theo, Từ Tinh vốn định cự tuyệt nhưng thấy nó đi lên thì cũng không nói thêm cái gì.
Tầng bốn rất nhỏ, hình như nơi đây đã bị huyễn trận cô lập.
Toàn bộ tầng bốn chỉ có một vật, đó là một vật trông giống mảnh gương vỡ, Từ Tinh nhanh chóng đánh ra từng đạo nội kình với mặt kính vỡ, sau đó nhét rất nhiều Thần Năng Thạch vào đó.
Lý Hạo kinh ngạc chứng kiến một cỗ năng lượng nhàn nhạt tràn ra, kế tiếp, toàn bộ bảo khố như biến mất giữa thiên địa, thanh âm bên ngoài cũng hoàn toàn biến mất.
Từ Tinh thấy Hắc Báo nhìn chằm chằm tấm gương thì không thể làm gì khác hơn là nói: "Đây là mảnh vỡ chí bảo khai quật trong di tích, không có tác dụng gì quá lớn, chỉ có hiệu quả cách ly, ẩn nấp."
Đương nhiên còn có tác dụng giám thị, nhưng gã không nói ra.
"Chỉ cần chúng ta trốn ở đây, Húc Quang có đến thì cũng khó tiến vào..."
Giờ phút này, trên mặt kính nổi lên toàn bộ động tĩnh phủ quốc công.
Mọi nơi đều hiện ra trên mặt kính nho nhỏ.
Từ Khánh đang đè đánh Du Tiều, Du Tiều thực lực cường đại, là cường giả Kỳ thuế biến, nhưng hiện giờ y đối mặt với Từ Khánh không giải phong mà vẫn không thể địch lại.
Lý Hạo cảm thấy có lẽ thực lực Từ Khánh còn mạnh hơn Hồng Nhất Đường!
Hắn cũng không ngờ mảnh vỡ kia lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Giờ khắc này, toàn bộ bảo khố cực kỳ an tĩnh, nơi đây chỉ có Hoàng tướng quân, nhị tổng quản, Từ Tinh, hai vị Tam Dương, Hắc Báo và Lý Hạo mà thôi.
Trên mặt kính hiện ra tràng cảnh bốn phía, không ít bóng người lấp lóe, nhanh chóng hội tụ tới đây.
Xem ra những người này đều nhắm đến bảo khố.
Đúng lúc này, Từ Tinh đột nhiên tức giận mắng một tiếng: "Khốn kiếp!"
Mấy người Hoàng tướng quân nghi hoặc nhanh chóng lên lầu, Từ Tinh chỉ bên ngoài, cả giận nói: "Râu Đỏ! Tên chó chết này! Để hắn quật khởi, Từ gia ta đã bỏ ra rất nhiều, thế mà hắn không giúp phụ thân ta, còn dẫn người tới đây. Đồ khốn kiếp!"
Gã vô cùng phẫn nộ!
Không ngờ Râu Đỏ lại lớn mật như thế.
Nếu có thêm một vị Kỳ thuế biến và mấy vị Húc Quang, áp lực bên phe Từ Khánh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hoàng tướng quân sắc mặt lạnh nhạt lên tiếng: "Công tử, để ta đi ra giết hắn!"
Từ Tinh khoát tay.
Đừng đùa, người ta là cường giả kỳ thuế biến , mặc dù Hoàng tướng quân cũng thế nhưng mới chỉ miễn cưỡng bước vào, không mạnh hơn Húc Quang đỉnh phong bao nhiêu, trong tình huống này mà ra ngoài thì không biết ai sẽ giết ai đâu.
Mấy người nhìn chằm chằm mặt kính, Lý Hạo suy tư.
Ba vị Húc Quang, Từ Tinh miễn cưỡng xem như Húc Quang, nhị tổng quản chỉ là Húc Quang trung kỳ... Mà khó chơi nhất là Hoàng tướng quân Kỳ thuế biến, dù yếu hơn Kỳ thuế biến bình thường thì Lý Hạo cũng không chắc mình có thể một kích giết chết gã.
Đến nước này, hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là giết mấy người này, lấy hết bảo vật.
Về phần đám cường giả bên ngoài, nhất là Râu Đỏ đang ngoài kia, hắn nghĩ tới rễ cây Tiểu Thụ cho, có lẽ có thể dùng nó để đối phó với Kỳ thuế biến?
Đám hải tặc này không tốt lạnh gì, nếu giết hết được thì không còn gì tốt hơn.
Lúc này, Hoàng tướng quân đang đứng ngay cạnh hắn, có hi vọng thành công đánh lén, nhưng Lý Hạo không chắc có thể giết gã trong một chiêu. Hắn nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, lộn một vòng trong bụng Hắc Báo.
Hắc Báo đau bụng gào một tiếng.