Giờ này khắc này, khắp thiên hạ đều đang chú ý đến chuyện này.
Tình báo chân thực nhanh chóng được truyền đi, có người trào phúng, có người rung động.
"Từ Khánh là thằng ngu!"
"Không ngờ lại bị một thằng nhóc lừa gạt!"
"Nhưng cũng không thể khinh thường Ma Kiếm gan to bằng trời kia, trong tình huống này mà vẫn dám ra khỏi Ngân Nguyệt, chủ động xuất thủ, còn nữa, không ai nhìn ra thủ đoạn hắn giết Râu Đỏ là cái gì, có thể là thủ đoạn của văn minh cổ, có lẽ tiểu tử này đã lấy được sát chiêu gì đó trong Chiến Thiên thành, không được phép chủ quan!"
"Hắn còn rắc rối hơn sư phụ hắn, đồng thời còn rất tàn nhẫn! Hắn đã giết hai người con trai trưởng của Từ Khánh, Từ Khánh không phát cuồng mới là lạ, mà quan trọng hơn là hiện tại hắn đang nắm giữ hai kiện Thần Binh và bảo khố Từ gia!"
Trong nháy mắt, rất nhiều người nghĩ tới điều gì đó.
Ngày hôm nay, các đại tổ chức, thậm chí là bá chủ hành tỉnh đã lặng lẽ phái người tiến về phương Đông.
Lý Hạo bị Từ Khánh đuổi giết!
Hắn có Thần Binh, bảo vật, nghe nói còn có Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Giờ khắc này, cái tên Ma Kiếm đã được tất cả mọi người khắc ghi, tất cả đều nhận ra một điều, gia hỏa này rất điên cuồng, rất to gan, đồng thời cũng rất có thủ đoạn.
Ngoài miệng bọn họ trào phúng Từ Khánh nhưng trong lòng cũng hiểu nguyên nhân khiến Từ Khánh bị lừa có quan hệ với Cổ Yêu, Yêu tộc Lý Hạo mang theo kia có lẽ thật sự là huyết mạch Cổ Yêu, nghe nói hắn đã mang nó ra từ trong Chiến Thiên thành.
Chẳng lẽ cẩu yêu kia chính là hậu duệ Cổ Yêu trong Chiến Thiên thành ư?
Nếu vậy thì thực ra Lý Hạo không hoàn toàn lừa gạt đối phương.
Con chó đó quả thật là Cổ Yêu, còn có bối cảnh lớn là Chiến Thiên thành.
...
Tin tức nhanh chóng lưu truyền.
Trung Bộ, trong một sơn lâm vắng vẻ .
Dưới mặt đất bỗng có một cái đầu nhô ra, cái đầu lung lay, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, Viên Thạc vui vẻ ra mặt: "Mẹ nó, cuối cùng cũng ra được rồi, phí mất hơn 10 ngày của ta!"
Ông đã tiến vào di tích hơn mười ngày, suýt nữa đã chết ở bên trong.
May mà cuối cùng mọi chuyện coi như thuận lợi.
Giờ phút này tâm tình Viên Thạc không tệ, ông thu được không ít chiến lợi phẩm.
"Đáng tiếc là yêu thực kia chết rồi, không còn nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền lưu lại, không thì... Mà không sao, may mà nó chết rồi, nếu còn sống thì chắc gì ta đã địch nổi."
Ông chui ra khỏi mặt đất, phía sau, Bích Quang Kiếm tươi cười xán lạn, có vẻ cũng có thu hoạch không nhỏ.
Lần này đào hang đào đất, đào di tích, mặc dù gặp rất nhiều cơ quan nhưng thu hoạch cũng không tệ, chỉ hơn 10 ngày mà thôi nhưng Bích Quang Kiếm cảm thấy thực lực mình đã tăng thêm một đoạn.
Thật dễ chịu!
Viên Thạc tươi cười xán lạn: “Cuối cùng cũng không bị người ta nói là sư phụ không bằng đồ đệ nữa, tiểu tử kia chỉ giết thống lĩnh Bạch Sa Đạo mà thôi, hơn nữa chưa chắc đã là hắn giết, hiện tại lão tử dung hợp bốn thế, cũng sắp dung hợp thế thứ năm. Đi thôi, tìm Húc Quang trung hậu kỳ thử xem, nếu giải quyết dễ dàng thì tìm Húc Quang đỉnh phong chơi đùa!"
Giờ phút này Lão Viên cực kỳ phách lối.
Chỉ hơn mười ngày mà thôi, tổng cộng còn chưa đến 20 ngày, dù đồ đệ ta có lợi hại thế nào, kiếm năng nhiều ra sao thì cũng không thể tiến bộ quá nhiều được.
Sư phụ không bằng đồ đệ ư?
Ta sắp hoàn toàn dung hợp ngũ thế rồi, khi dung hợp thành côn, dù vẫn là Uẩn Thần, chưa đến giai đoạn mới thì Húc Quang bình thường cũng không thể địch nổi.
Tâm tình của ông vô cùng tốt!
Lần này không phí công đào di tích rồi.
Phía sau, Bích Quang Kiếm nhắc nhở: "Xem ngọc truyền tin đi, để xem có tin tức gì hay không."
"Vứt rồi!"
Viên Thạc trợn trắng mắt: "Có phải của ta đâu, của người khác mà, đi đào mộ còn bắt ta mang theo ư? Làm vậy không phải là để bị người ta định vị sao? Bích Quang, thông minh hơn chút đi."
"Mà trong thời gian ngắn như vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Nói tới nói lui, cuối cùng ông vẫn muốn tìm người để hỏi xem gần đây có xảy ra chuyện gì không?
"Đi thôi, ta nhớ là phía trước có cái cứ điểm Phi Thiên Các, đến đó tìm hiểu tin tức thôi."
Ông và Bích Quang Kiếm vừa muốn rời đi thì trên trời bỗng có một bóng người lóe lên rồi biến mất.
Ông định nhìn cho kỹ, ngay sau đó, lại có thêm một thân ảnh phá không lao tới.
Ông cảnh giác, là kẻ tới tìm ta ư?
Bị định vị được sao?
Ta không mang ngọc truyền tin mà.
Vừa nghĩ vậy, lại có thêm một bóng người phá không lao qua, tốc độ cực nhanh, tất cả đều không phải kẻ yếu, hình như những người này đều đang chạy về phương Đông, bọn họ phi thiên độn địa, mặc kệ tiêu hao, dường như đang rất nóng lòng.
Viên Thạc hồ nghi, chuyện gì vậy?
Xảy ra đại sự ư?
Ông dò xét một chút, dường như nơi xa có thêm một vị cường giả phá không lao đến, tốc độ cực nhanh, ánh mắt Viên Thạc khẽ dao động, ông nhảy lên trời, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người kia.
Đối diện là một vị trung niên, kẻ kia nhanh chóng dừng bước, lộ vẻ cảnh giác, sau khi thấy bộ đáng người chặn đường mình thì gã lập tức biến sắc, quay người muốn chạy trốn!
Viên Thạc đánh ra một quyền, miệng còn đùa giỡn: "Ồ, người quen cũ, ha ha ha, ngươi không phải... Người nào đó kia sao? Chạy cái gì? Ta đâu có ăn thịt ngươi, hơn 20 năm trước ta đã gặp ngươi, ngươi là người hành tỉnh nào đó, hình như cha ngươi còn là quan lớn hành tỉnh đó đúng không"
Sắc mặt người kia khẽ biến, sau khi cảm nhận được uy hiếp phía sau, gã nhanh chóng dừng bước, quay người vội vàng nói: "Viên đại ca, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ta không thấy gì cả, hiện tại ta cũng là Tuần Dạ Nhân, còn là bộ trưởng phân bộ Tuần Dạ Nhân, ta không phải người của 3 tổ chức lớn..."
Viên Thạc cười hắc hắc: "Tuần Dạ Nhân ư? Ta không quan tâm! Lấy ngọc truyền tin ra! Đúng rồi, ta vừa thấy không ít người bay qua, kẻ nào cũng vội vã, đi nhặt tiền đấy à? Ngươi cũng thế, nói đi, các ngươi muốn làm gì?"
Người trung niên biến sắc, vẻ mặt khác thường thấp giọng nói: "Viên đại ca không biết ư?"
"Nói nhảm, ta biết thì còn hỏi ngươi làm gì?"
Người trung niên thấy thế thì hít sâu một hơi: "Việc này có chút quan hệ với Viên đại ca, Ma Kiếm xảy ra chuyện rồi!"
Ma Kiếm!
Viên Thạc khẽ giật mình, Ma Kiếm nào... Lý Hạo sao?
Ông không quen nghe có người gọi Lý Hạo là Ma Kiếm, gọi danh hào thì chứng tỏ danh hiệu này đã được chấp nhận, tương đương với tất cả mọi người đã công nhận cái danh hiệu này, võ sư bình thường không có đãi ngộ như vậy.
Nhất là trong niên đại bây giờ, để nổi danh thật sự quá khó khăn!
Đây là kết quả của việc giết Bạch Sa Đạo trước đó ư?
"Bạch Sa Đạo đi trả thù hắn à?"
Người trung niên cứng ngắc nhìn thoáng qua Viên Thạc, ngươi... thông tin bế tắc quá đấy!