Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 996 - Chương 996 - Đi Cứu Đồ Đệ

Chương 996 - Đi Cứu Đồ Đệ
Chương 996 - Đi Cứu Đồ Đệ

Bạch Sa Đạo đã là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, hiện tại Bạch Sa chắc chẳng dám đến gây phiền phức cho Lý Hạo đâu.

"Không phải, là Định Quốc Công!"

"À à, giết Từ Phong đúng không?"

Viên Thạc đã đoán được, ông thở dài một tiếng: "Ta biết ngay mà, tin tức này chẳng giấu được lâu đâu."

Dứt lời, ông nhìn thoáng qua ngọc truyền tin.

Vừa xem xét, ông liền thất thần, sau đó ông híp mắt nhìn về phía người trung niên: "Đây là tin tức hôm nay ư?"

"Đúng!"

"Vì sao hắn lại đến phủ Định Quốc Công? Trên này nói rằng hắn vốn đã có một cái Truy Phong Ngoa..."

Người trung niên vội vàng nói: "Viên đại ca kéo lên đi, mấy ngày trước còn có một tin tức quan trọng khác!"

Viên Thạc nhanh chóng lật xem.

Một lát sau, ông bật cười: “Mấy ngày trước đã giết trưởng tử Định Quốc Công à? Có tiền đồ đấy! Nếu không phải ta biết rõ mình mới bế quan hơn mười ngày thì chắc đã tưởng rằng mình bế quan vài chục năm rồi!"

"Vậy nên hiện tại Từ Khánh dẫn người đuổi giết hắn, còn các ngươi thì chạy đến phương Đông làm gì?"

Người trung niên chột dạ, vội vàng giải thích: "Ta... Ta chỉ đi dò xét tin tức, có khả năng thì cũng sẽ cứu viện Ma Kiếm, dù sao đó cũng là đệ tử của Viên đại ca."

"Ngươi nghĩ ta là thằng ngốc à?"

Người trung niên vừa run vừa sợ: "Không phải... Ta chỉ là... Đại ca cũng thấy đấy, ta chỉ là Húc Quang sơ kỳ mà thôi, nào dám có ý đồ xấu gì, ta chỉ muốn đi xem một chút."

Viên Thạc cười một tiếng, suy nghĩ một lát rồi mở miệng: "Được rồi, ta cũng không phải tên cuồng sát! Nhiều người đã đi rồi, thêm ngươi chẳng nhiều hơn, thiếu ngươi chẳng quan trọng. Nhưng đừng tiết lộ tin tức của ta, không được phép tiết lộ chuyện ta xuất hiện ở đây! Ta nhớ kĩ ngươi rồi... À mà ngươi tên gì?"

Người trung niên câm nín, tròng mắt lặng lẽ chuyển động.

Viên Thạc cười nói: "Đừng lừa ta, ta nhớ năm xưa ta đã từng giao thủ cùng ngươi, mặc dù bây giờ không nhớ rõ tên ngươi nhưng chỉ cần tra một chút thì sẽ ra. Ta tâm địa thiện lương nhưng đồ đệ ta thì tâm ngoan thủ lạt! Nếu hắn không chết, ta sẽ để hắn đi tìm ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Người trung niên biến sắc, vội vàng nói: "Ta là Chu Long!"

"Đúng đúng, hình như chính là cái tên này, cha ngươi hình như là một vị phụ tá của Hành Chính Thự..."

Người trung niên thận trọng lên tiếng: "Hiện tại là người đứng đầu Hành Chính Thự."

"Ồ?"

Viên Thạc sững sờ: "Chưa chết à?"

Người trung niên im lặng.

"Được, có lai lịch cũng tốt, chỉ sợ không có lai lịch thì muốn tìm cũng khó. Được rồi, ngươi đi làm chuyện của mình đi!"

Viên Thạc cười hào sảng: "Để ngọc truyền tin lại cho ta dùng một chút, đừng cắt nguồn tin, nếu ta không nhận được tin tức, khi ta có thời gian thì sẽ ghé thăm nhà ngươi!"

Người trung niên lộ vẻ ngượng ngùng.

Viên Thạc cười lớn, ông không nhiều lời nữa mà nhanh chóng biến mất.

Người trung niên thấy thế thì không nhịn được lên tiếng: "Viên đại ca, phương Đông nguy hiểm, đừng mạo hiểm thì hơn, lần này Ma Kiếm chọc phải phiền phức lớn rồi!"

Dường như Viên Thạc nghĩ tới điều gì đó, ông ngẩng đầu nhìn lên, sau đó bật cười: "Ta nhớ rồi, lúc trước giao thủ cùng ngươi, ngươi bị ta đánh bại, sau đó ôm đùi ta hô to ca ca tha mạng, đúng không?"

Người trung niên lập tức đỏ mặt!

"Đã bảo là ta có ấn tượng với ngươi mà, ta đánh bại nhiều người như vậy không thể nào nhớ hết tất cả được. Ngươi là gia hỏa nhát gan kia. Vậy cũng tốt, lần này ta hoàn toàn nhớ ra rồi!"

Viên Thạc cười: "Ngươi là người có dục vọng cầu sinh rất mạnh, tốt lắm, đừng bảo ai là đã gặp ta đấy! Biết chưa?"

Nói xong, Viên Thạc hạ xuống mặt đất, nhìn về phía Bích Quang Kiếm: "Ta muốn đi phương Đông một chuyến, tự ngươi đi chơi đi."

Ngô Hồng Sam nhìn ông, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện ư?"

"Đúng vậy, đệ tử bất tài, ngày ngày gây chuyện thị phi, ta cứ tưởng mình đã là ma đầu lớn nhất, hóa ra ta sai rồi!"

Viên Thạc bật cười, sau đó bình tĩnh nhìn Ngô Hồng Sam: "Ngươi quá yếu, mặc dù tiến bộ không chậm nhưng giờ chỉ đánh ngang tay Húc Quang sơ kỳ. Tự ngươi đi tìm 3 tổ chức lớn chơi đùa đi, cẩn thận một chút là được."

"Ngươi thì sao?"

"Ta đi tìm tên đồ đệ bất hiếu kia của ta!"

Viên Thạc cười lớn: "Không thì tất cả mọi người sẽ cho rằng Viên Thạc ta chết rồi! Tên Hồng Nhất Đường chó chết kia muốn thay thế lão tử, ta vất vả lắm nuôi dưỡng ra một đồ đệ tài giỏi mà hắn lại đòi cướp người. Nếu ta không xuất hiện thì chắc mọi người sẽ nghĩ rằng Lý Hạo không có sư phụ mất!"

Ông lại nói: "Thần Năng Thạch và Sinh Mệnh Chi Tuyền trên người ngươi đưa hết đây cho ta!"

Ngô Hồng Sam im lặng giao nhẫn trữ vật cho ông.

Trước đó, Viên Thạc đã chia cho nàng, nói là có phúc cùng hưởng, vậy mà bây giờ lại lấy hết về.

Hiển nhiên ông cảm thấy mình hiện tại còn chưa đủ mạnh, ông cần nhanh chóng cường đại hơn, phải mạnh hơn hiện tại!

Viên Thạc nhận nhẫn trữ vật, ông không nhiều lời, khoát tay một cái nói: "Ngươi hãy bảo trọng, có thể đến Thiên Tinh thành chờ ta hoặc tự đi đến nơi mình muốn!"

"Khi nào ngươi trở về?"

"Không biết."

Viên Thạc cười lớn rồi bay đi, trong chớp mắt đã mất dạng, tốc độ cực nhanh.

Ngô Hồng Sam nhìn một hồi rồi cũng quay người biến mất.

Ta quá yếu...

Lời này đả kích quá đi mất.

Bích Quang Kiếm - một trong Ngân Nguyệt Thất Kiếm mà bây giờ lại bị người chê yếu, còn chẳng thèm hỏi đã trực tiếp quyết định không mang bà theo, hiển nhiên ông ta cảm thấy bà đi theo cũng chỉ cản trở mà thôi.

Ngô Hồng Sam nhanh chóng biến mất.

Muốn thay đổi hiện trạng, vậy thì đừng yếu nữa là tốt rồi!

Giới hạn bị đánh vỡ, vậy phải dũng mãnh hướng về phía trước!

...

Nơi xa, Viên Thạc càng bay càng nhanh!

Khi bay lên, ông bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi!

Ông nuốt tất cả tinh hoa sinh mệnh trong tay, khí huyết sôi trào, ngũ tạng chấn động.

"Các ngươi nghĩ ta chết rồi à?!"

Kẻ nào cũng vậy, muốn giết là giết, muốn bắt là bắt.

Làm gì vậy chứ?

Các ngươi nghĩ Viên Thạc ta không xách nổi đao hay đầu của các ngươi cứng?

Từ Khánh...

Từ Khánh!

30 năm trước, bọn họ từng giao thủ một lần, quả thật Từ Khánh không yếu, hiện giờ chắc chắn còn mạnh hơn, nhưng nếu năm đó không phải vì lão là người Từ gia thì ông đã chém đầu lão!

Nỗi tức giận bùng lên mãnh liệt!

Phù Đồ sơn, 3 tổ chức lớn, Từ phủ... Những kẻ năm đó không thể giải quyết hiện tại đều lộ diện.

Còn có Bình Nguyên Vương...

Mặc dù lão tử tụt hậu vài năm, thế nhưng ta không yếu ớt như các ngươi tưởng tượng.

Tốc độ của ông càng lúc càng nhanh...

Phương Đông rất xa, ông không biết liệu mình có đến kịp hay không... Nhưng không sao cả, Lý Hạo mà chết thì ông sẽ diệt Từ gia, báo thù cho hắn, kẻ nào cũng đánh con thì cha ra mặt, xem ra cái thân già này còn chưa đủ mạnh, lực uy hiếp không đủ.

Bình Luận (0)
Comment