Ngay sau đó Lý Hạo đột nhiên thay đổi phương hướng, tiếp tục chạy như điên, Từ Khánh biến sắc, thầm mắng một tiếng.
Lý Hạo căn bản không quan tâm.
Lão muốn cho người mai phục mình ư?
Tìm võ sư đỉnh cấp đến ư?!
Trên sườn núi nhỏ phía trước có chùm sáng lớn giống như mặt trời, ngươi nghĩ ta mù à?
Xem ra Từ Khánh biết hắn muốn đi Đông Hải nên đã an bài người chặn đường phía trước, dù chỉ chặn được trong chốc láy thì đám người Từ Khánh cũng có thể đuổi kịp, bao vây Lý Hạo rồi giết hắn!
Nhưng Từ Khánh đã quá coi thường Lý Hạo, đôi mắt hắn là thủ đoạn bảo hộ mấu chốt nhất của hắn từ trước đến nay.
Từ rất lâu về trước, hắn dựa vào đôi mắt này nhìn thấy hồng ảnh để trốn thoát mấy lần.
Sắc mặt Từ Khánh khó coi, truyền âm cho hai vị Thuế Biến kỳ đi theo phía sau: "Người này có lẽ là Thiên Nhãn tu sĩ, có thể cảm giác được hoặc thấy được gì đó."
Thiên Nhãn tu sĩ!
Kỳ thật trong phủ Định Quốc Công cũng có nhân vật như vậy, các phương khác cũng đều có, nhưng tình hình hôm nay quá khẩn cấp nên không kịp mang theo, hơn nữa kẻ đó cũng quá yếu, sợ rằng không thấy được gì.
Lý Hạo là võ sư thì lại càng khó thấy rõ.
...
Lý Hạo thở dốc kịch liệt, quay đầu nhìn thoáng qua, hắn có kiếm năng bổ sung, hai vị Thuế Biến kỳ phía sau cũng có năng lượng thần bí và Thần Năng Thạch bổ sung tiêu hao, chỉ là không bổ sung nhanh bằng hắn mà thôi.
Nhưng Từ Khánh...
Trong lòng Lý Hạo vẫn còn chút chấn động.
Người này rất mạnh! Nội kình cường đại đến mức cực hạn, Lý Hạo hiếm khi nhìn thấy lão dừng lại hoặc bổ sung nội kình tiêu hao, điều này chứng tỏ khí huyết và nội kình của lão đều rất dồi dào, vậy nên tiêu hao vừa qua cũng không tính là quá nhiều.
Nếu chỉ là Thuế Biến kỳ đơn thuần truy sát, Lý Hạo có Truy Phong Ngoa và có Tinh Không Kiếm bổ sung, như vậy đối phương sẽ rất khó đuổi kịp.
Nhưng kẻ truy đuổi lại là võ sư, còn là một vị võ sư cực kỳ cường hãn, đây mới là vấn đề khiến Lý Hạo nhức đầu.
...
Phía sau, Từ Khánh cũng nhíu mày.
"Hắn tiêu hao nội kình nhanh như vậy, còn sử dụng Truy Phong Ngoa, vì sao vẫn có thể kiên trì đến giờ."
Lão thầm nghĩ, sau đó ánh mắt lóe lên.
Thần Kiếm Lý gia!
Nhất định là như vậy!
Lý Hạo có thể đi đến tình trạng này trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn có công lao không thể bỏ qua của Thần Kiếm Lý gia, trước đó khi lão gần bắt kịp đối phương, lão đã đánh ra một quyền, nhưng ngũ tạng đối phương cực kỳ cường hãn, lão cảm nhận được điều đó.
Thời khắc này, trong mắt Từ Khánh lộ vẻ tham lam.
Nếu có thể lấy được Thần Kiếm, hoàn toàn cường hóa ngũ tạng, có thể giải phong lực lượng ngũ tạng không chút kiêng kỵ thì Từ Khánh lão sẽ trở thành kẻ mạnh nhất đương thời, lão vốn đã cường đại, hiện giờ những người khác không thể giải phong, vậy thì còn kẻ nào có thể địch nổi lão?
Lão lại lấy ra ngọc truyền tin bắt đầu đưa tin, đồng thời còn truyền âm cho hai vị tướng quân: “Các ngươi đến Đông Hải chờ đợi, tuy gia hỏa này chạy vòng vo nhưng mục đích cuối cùng nhất định là Đông Hải hoặc Khuê Sơn! Hắn chắc chắn có quan hệ nào đó với đại xà Khuê Sơn... Nhưng bây giờ không cần phải để ý đến, hắn thoái thác quan hệ với đại xà kia chứng tỏ hắn không có ý định đến Khuê Sơn. Các ngươi đến Đông Hải trước, nhanh chóng điều động hải tặc Đông Hải phong tỏa hải vực cho ta!"
"Công gia, vậy ngài..."
"Không sao cả!"
Hai vị tướng quân suy tư một phen rồi nhanh chóng rời đi.
Bọn họ biết thực lực công gia cường đại ra sao.
Tuy hiện tại mọi người có vẻ mạnh ngang nhau, nhưng khi giải phong chiến lực, dù là Quang Minh Kiếm thời kỳ đỉnh phong thì kết cục cũng chỉ có cái chết, tuy nhiên Từ Khánh không muốn giải phong, mỗi lần giải phong phải là một lần liều mạng.
Đối với Từ Khánh mà nói, hiện giờ còn chưa tới tình trạng kia.
Lão không chắc chắn rằng có thể lập tức sử dụng Thần Kiếm Lý gia sau khi bắt giết Lý Hạo, nếu chắc chắn có thể dùng được nó để trực tiếp phong ấn ngũ tạng, vậy lão sẽ giải phong không chút kiêng kỵ, lập tức đuổi kịp Lý Hạo.
Hai vị tướng quân nhanh chóng rời đi.
Phía trước, Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt biến đổi.
Từ Khánh này thật khó chơi.
Hai người kia rời đi có khả năng là để đến hải vực mai phục hắn.
Dù mai phục vô dụng nhưng chỉ cần chặn đường vào biển thì hắn sẽ khó thoát.
"Từ Khánh, ngươi thật to gan!"
Cuối cùng Lý Hạo cũng mở miệng, cuồng phong gào thét, hắn cười to nói: "Xem ra hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi! Ngươi cứ đuổi tiếp đi, cẩn thận Quang Minh Kiếm liên thủ với Địa Phúc Kiếm mời ngươi đi uống trà!"
Sắc mặt Từ Khánh lạnh nhạt đáp lại: "Lý Hạo, nếu ngươi cảm thấy hệ thống tình báo của phủ quốc công kém cỏi như vậy..."
"Không kém thì sao ta trà trộn vào được?"
"..."
Từ Khánh không phản bác được, lão không nói gì nữa.
Lý Hạo rời khỏi Ngân Nguyệt mà lão hoàn toàn không biết.
Nhưng Lý Hạo rời đi như thế nào, đến phủ quốc công ra sao, đừng nói là Từ Khánh, mà khắp thiên hạ này, trừ Hắc Báo ra, có ai có thể biết được chứ?
Từ Khánh thấy không làm gì được Lý Hạo, lão suy tư một phen, vừa đuổi theo vừa nói: "Lý Hạo, ta muốn giết ngươi chỉ là để giải quyết vấn đề ngũ tạng. Ngươi trả thù Từ gia vì sợ ta trả thù ngươi trước mà thôi. Nhưng đối với ta mà nói, hai đứa con và một đứa cháu chết cũng chẳng sao, ta có đến mấy chục con cháu, thiếu vài người cũng không vấn đề gì!"
"Không bằng thế này đi, ngươi là huyết mạch bát đại gia, ngươi đáp ứng một điều kiện của ta thì ta sẽ không giết ngươi, thậm chí không trả thù ngươi hay đoạt bảo vật của ngươi, hơn nữa ta sẽ giúp ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi nghĩ ta là thằng ngu ư?"
"Không, ngươi không hiểu!"
Từ Khánh nói khẽ: "Ngươi phải hiểu được rằng, trong thời kỳ văn minh cổ, bát đại gia chưa hẳn là tồn tại mạnh nhất! Cổ Nhân Vương, Cổ Đế Tôn… Trong thời kỳ văn minh cổ có vô số cường giả!"
"Từ gia ta có thể quật khởi, hoặc nên nói rằng gia tộc thế lực quật khởi trong thời đại này đều là nhờ di tích, nhưng chúng ta không thể mở ra khu vực trung tâm của rất nhiều di tích, mà bát đại gia lại có thể!"
"Đối với nhiều người, Thần Kiếm của ngươi có thể giúp bọn họ tiến vào giai đoạn kế tiếp, nhưng nếu có biện pháp khác thì cần gì phải tìm ngươi? Từ gia ta nắm trong tay một tòa di tích, đây cũng là yếu tố mấu chốt giúp Từ gia quật khởi!"
"Dù Truy Phong Ngoa là một trong những Thần Binh của bát đại gia nhưng thực ra nó không tính là gì, theo ta biết, tại thời kỳ văn minh cổ Lưu gia không quá xuất sắc, mà di tích ta nắm giữ lại là đạo tràng của cường giả đỉnh cấp."
Từ Khánh nhẹ giọng cười nói: "Nếu ngươi nguyện ý cùng sư phụ mình thăm dò di tích vì ta, ta có thể che chở cho ngươi giống như Hầu Tiêu Trần!"