"Di tích?"
Lý Hạo hỏi lại một câu, nhưng chân thì gia tốc, chạy nhanh hơn.
"Đúng, là di tích! Một di tích cực kỳ trọng yếu, không phải chỉ có Ngân Nguyệt mới có di tích, đại lục phương Đông thời kỳ văn minh cổ cũng có tám đại gia tộc thủ hộ vô cùng cường đại trấn giữ, bảo vệ một cánh cửa đi đến nơi thần bí. Bát đại gia không phải là những thế lực mạnh nhất!"
"Từ gia nắm giữ di tích, khai phá hơn trăm năm vẫn không thể nghiên cứu đến cùng, tòa thành kia tên là Trấn Tinh! Chỉ cần ngươi giúp ta khai phá di tích này, Từ Khánh ta chắc chắn sẽ giữ lời, chẳng những không truy cứu tội giết con cháu của ta mà ta còn sẽ giúp ngươi báo thù!"
Từ Khánh nói rất nghiêm túc.
Trên thực tế, đây thật sự là suy nghĩ của lão trong thời khắc này.
Lý Hạo có thể vận dụng Truy Phong Ngoa, Tinh Không Kiếm, thậm chí có khả năng là Thiên Nhãn tu sĩ, còn có hậu duệ Cổ Yêu đi theo...
Vậy nên lão thật sự đang nghĩ đến chuyện để hắn giúp mình khai phá di tích!
Một tòa cổ thành vô cùng cường đại không tốt hơn một thanh Thần Kiếm sao?
Tại thời kỳ văn minh cổ, bát đại gia không phải là thế lực mạnh nhất, bọn họ chỉ gánh trách nhiệm trọng đại mà thôi, còn Trấn Tinh thành mà Từ gia nắm giữ, căn cứ vào đôi câu vài lời trong đó, nơi này đã từng sinh ra chí cường giả vô địch thiên địa! Dù là Cổ Nhân Vương thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của nhân vật này.
Đương nhiên lời ghi chép trong cổ tịch khó phân thật giả, nhưng Từ Khánh biết rằng ở đó nhất định đang cất chứa vật chí bảo.
...
Phía trước, lòng Lý Hạo có chút dao động, Trấn Tinh!
Hai con trai trưởng của Từ Khánh một người tên Từ Trấn, một người tên Từ Tinh, chẳng lẽ là đặt theo di tích này?
Từ gia nắm giữ di tích là chuyện tất nhiên, nếu không thì đám Phá Không Chiến Giáp kia ở đâu ra?
Đống đá Thần Năng kia ở đâu ra?
Nhưng đến giờ hắn mới biết rằng di tích Từ gia nắm giữ không đơn giản, đến giờ bọn họ vẫn chưa thăm dò hết, trong khi đó Từ gia có không ít Thuế Biến kỳ.
Lại là một nơi giống như Chiến Thiên thành sao?
Nhưng Lý Hạo không có hứng thú, đến Chiến Thiên thành mà hắn còn không có thời gian và thực lực đi tìm hiểu thì nói gì đến di tích đại lục phương Đông.
"Thật ư?"
Tuy vậy, Lý Hạo vẫn tỏ vẻ rằng mình có hứng thú: "Ta không tin lời ngươi, nếu ngươi thật sự có thành ý thì giúp ta giết Ánh Hồng Nguyệt đi, sau đó ta sẽ giúp ngươi thăm dò di tích. Dù ngươi giữa chừng trở mặt giết ta thì ta cũng không cảm thấy thua thiệt."
"Sao lại nói ra yêu cầu không có khả năng hoàn thành như vậy?"
Từ Khánh lắc đầu, vẫn tiếp tục đuổi sát Lý Hạo: "Từ gia ta hiểu khá rõ về 3 tổ chức lớn, Từ gia còn từng giúp đỡ Diêm La, bên trong Diêm La cũng có người Từ gia. Thế nhưng Hồng Nguyệt là tổ chức lớn mạnh nhất! Chẳng những mạnh nhất mà còn thần bí nhất, hơn nữa Ánh Hồng Nguyệt có thể là tồn tại đáng sợ nhất trong số các thủ lĩnh của 3 tổ chức lớn! Dựa theo cách phân chia siêu năng, có lẽ người này đã hoàn toàn bước vào cấp độ thứ sáu, thậm chí đạt đến cực hạn của cấp độ thứ sáu!"
"Dù ta giải phong chiến lực thì cũng không phải đối thủ của gã."
Lão nói tiếp: "Nhưng nếu ngươi nguyện ý giúp ta, chuyện này không phải là không có khả năng thực hiện! Còn nữa, ngươi muốn báo thù nhưng suy nghĩ quá đơn giản, Ánh Hồng Nguyệt có thể quật khởi bởi vì gã là thiên tài, thực lực cường đại, hơn nữa còn có 2 yếu tố mấu chốt đó là gã không cô đơn!"
"Năm đó sư phụ ngươi có mạnh không? Vì sao không thể nắm bắt cơ hội vùng lên kia, từ đó bị kẻ khác vượt qua? Đây chính là kết cục của người cô đơn! Bây giờ, 3 tổ chức lớn, cửu ti, hoàng thất, vương phủ, có cái nào không phải là thế lực lớn chứ? Phía sau Ánh Hồng Nguyệt cũng có cường giả duy trì, thậm chí dính đến một chút vấn đề tuyệt mật, những gì ngươi biết bây giờ chỉ là những thứ kẻ khác nguyện ý cho các ngươi thấy mà thôi, còn tình huống thực tế thì phức tạp hơn nhiều!"
Từ Khánh nói khẽ: "Giống như Từ gia ta, Lý Hạo, ngươi cảm thấy căn cơ để Từ gia trấn áp phương Đông chỉ có ta và mấy vị tướng quân ư? Lần này ngươi đại náo Từ phủ quá đột ngột nên Từ gia không kịp phản ứng, nguyên nhân là do Từ gia thái bình quá lâu, trở nên chậm chạp. Nhưng ngươi phải biết rằng không ai lại đặt địa bàn trọng yếu trên mặt đất cả. Di tích, cổ thành, những nơi này mới là nơi cường giả đóng quân lâu dài!"
"Ta nói những điều này chỉ muốn ngươi hiểu rằng, ngươi đã cướp đi Truy Phong Ngoa, hiện tại còn đại náo phủ quốc công, nếu ngươi không hợp tác thì dù ta không giết ngươi, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Lý Hạo hơi chấn động.
Thật hay giả?
Ý Từ Khánh là Từ gia không chỉ có chừng ấy cường giả, đa số cường giả đang ở trong di tích và cổ thành ư?
Những thế lực khác cũng như vậy ư?
Tỉ như Hồng Nguyệt, nghe nói bọn họ có một đội Cổ Thần Vệ, bọn họ cũng luôn thăm dò di tích, rất ít hiện thân.
Di tích...
Lý Hạo thăm dò rất ít di tích, nhưng ở cả hai di tích đều phát hiện cường giả văn minh cổ, hắn có thể phát hiện ra cường giả Chiến Thiên Quân và Tiểu Thụ, vậy những người này không phát hiện ra được sao?
Sao lại trùng hợp để mình Lý Hạo phát hiện?
Từ Khánh lại nói: "Không chỉ là chúng ta có thể liên thủ, mà tồn tại phía sau chúng ta cũng có thể liên thủ! Thủ đoạn ngươi dùng để giết Râu Đỏ hẳn là Bản Nguyên phân thân trong ghi chép đúng không? Ngươi thật sự hợp tác cùng một vị cổ yêu thực đúng không? Có lẽ đế cung Khuê Sơn là giả, nhưng chắc chắn ngươi đã gặp được cổ yêu thực, là ở trong Chiến Thiên thành sao? Xem ra người bát đại gia thật sự có ưu thế, kỳ thật chúng ta cũng từng gặp tồn tại như vậy rồi, nhưng không cách nào tới gần, không thể hợp tác..."
Lý Hạo im lặng, nhanh chóng lao đi, tốc độ cực nhanh.
Từ Khánh nói vậy vừa là để thuyết phục hắn, vừa để đánh lạc hướng, ban nãy tốc độ gia hỏa này đã tăng lên một chút, rút ngắn khoảng cách với Lý Hạo, khoảng cách bốn - năm ngàn mét ban đầu giờ chỉ còn hơn ba ngàn mét.
Lý Hạo đột nhiên lao đi, trong nháy mắt đã phóng xa hơn hai ngàn mét, kéo giãn khoảng cách lần nữa, đương nhiên làm vậy thì nội kình cũng tiêu hao rất nhiều.
Phía sau, Từ Khánh nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, bản thân lão không thể sử dụng chí bảo Từ gia, vậy mà Lý Hạo lại có thể lợi dụng nó triệt để, hiệu quả rất kinh người! Trong chớp nhoáng đã di chuyển được 1 khoảng cách quá xa.
Nếu lão có thể dùng nó, khi đối đầu với đối thủ cùng giai, lão lao đến tấn công trong nháy mắt, đối phương có thể ngăn cản được sao?
Lý Hạo chỉ dùng để chạy trốn, nhưng Từ Khánh lại cảm thấy đôi giày này là lợi khí giết người, nhanh nhất thiên hạ, không gì công phá!