Chương 1103: Mạc Vận tiểu thư cái rắm (2)
Sắc mặt của chàng thanh niên thay đổi mạnh, không dám trực tiếp tấn đối đầu, thúc con hùng ưng ở dưới chân mình nhanh chóng tránh đi.
Lâm Mặc Ngữ lúc này cũng tăng tốc độ, theo sát cùng Mạc Vận lao xuống.
Mắt thấy sắp xong vào phó bản thì một luồng ánh sáng vàng từ trên trời rơi xuống trước cửa phó bản, như một bức tường chắn trước mặt Mạc Vận.
Kỹ năng của Mạc Vận va phải vào luồng ánh sáng vàng, ánh sáng vàng vỡ tan, kỹ năng của Mạc Vận cũng đồng thời tiêu tán.
“Có thể chặn được va chạm của Mạc Vận, xem ra sức mạnh của kỹ năng này cũng không tồi.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ đánh giá lực phòng ngự của kỹ năng này của đối phương cũng không tệ.
Lực va chạm trong kỹ năng của Mạc Vận không hề nhỏ, còn mạnh hơn kỵ sĩ cùng cấp.
Kết quả là lại bị chặn lại.
Chàng thanh niên lại lại xuất hiện trong tầm mắt, vẫn chặn Mạc Vận lại: “Vân Nhi sao ngươi lại phớt lờ ta.”
Sắc mặt Mạc Vận tái mét: “Đan Phi Ưng, nếu ngươi còn gọi ta là Vân Nhi một lần nữa, ta sẽ giết ngươi.”
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao ngươi mới cho ta một cơ hội, thật ra hai chúng ta thật sự rất đẹp đôi đấy.” Da mặt Đan Phi Ưng rất dày nhưng sau khi nghe được lời nói tràn đầy sát khí của Mạc Vận thì vẫn biết điều thu liễm lại.
Mạc Vận lạnh lùng nói: “Không thể, tránh ra!”
Đan Phi Ưng không nhúc nhích: “Đội của ta đã chuẩn bị xong rồi, nếu như ngươi muốn đi đầm lầy Thánh Quang để lấy Thánh Quang thì ta có thể giúp ngươi.”
Mạc Vận nghiến răng: “Ta không cần ngươi giúp.”
Đan Phi Ưng nói liên tục: “Nếu ta không giúp ngươi thì một mình ngươi không đánh lại con BOSS đâu, chứ đừng nói đến việc lấy được Thánh Quang.”
“Đó là việc của ta, mau cút đi!” Sát khí của Mạc Vận lại bắt đầu nổi lên.
Đan Phi Ưng vẫn không tránh ra: “Mạc Vận, hãy để ta giúp ngươi, cho ta một cơ hội nhé có được không.”
“Ngươi có cút không!” Trên người của Mạc Vận bắt đầu phát sáng, năng lượng của Thánh Linh Kỳ Lần lại đang nâng cao tích lũy.
Lúc này cách đó không xa vang lên vài tiếng hét, đội của Đan Phi Hùng đã giải quyết sạch đám ác ma, đang lần lượt bay trở về.
Bảy người bay về đều là Triệu Hồi sư, sở hữu những con thú triệu hồi khác nhau.
Nhưng có một điều không ngoại lệ, đều là loại triệu hồi thú biết bay.
Lần này lại càng có thêm nhiều người chặn trước mặt Mạc Vận.
Đan Phi Ưng hoàn toàn không biết xấu hổ: “Dù sao ngươi cũng không cho ta cơ hội, vậy thì ta không cho ngươi vào phó bản.”
Tư thế đó giống như một đứa nhóc đang chơi xấu.
Mạc Vận tức đến tái mặt, nếu không phải cái nhà họ Đan trước mặt đây có quan hệ không tệ với gia tộc của họ thì nàng ấy đã sớm ra tay.
Tính cách của nàng ấy không tốt lắm, tính kiên nhẫn cũng chẳng được là bao.
Lâm Mặc Ngữ ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.
Cái tên Đan Phi Ưng này ít nhất cũng tốt hơn tên Thủy Trí Tuấn một chút, chỉ là da mặt quá dày.
Mạc Vận nói với Lâm Mặc Ngữ: “Có thể qua đó không?”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười gật đầu: “Có thể nhưng đám người này thì sao, phải giết à?”
Mạc Vận lắc đầu, “Không cần, bọn họ đều là người nhà họ Đan ở thành phố Hà Khẩu, là bạn mấy đời qua lại với nhà họ Mạc bọn ta.”
Sau đó Mạc Vận đổi chủ đề: “Nếu có thể, ngươi có thể làm cho tên này chịu khổ chút không, tên này mặt dày quá rồi.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý Mạc Vận, không thể giết nhưng cũng không để cho hắn ta được yên ổn.
“Được! Vậy đi thôi, nắm bắt thời gian.”
Lâm Mặc Ngữ đồng ý ngay, chuyện này cũng không khó với hắn.
Nói xong Lâm Mặc Ngữ vừa bay về phía phó bản.
“Ngươi chính là người giúp đỡ mà Mạc Vận tìm hả?” Đan Phi Ưng coi thường Lâm Mặc Ngữ.
Tuy hắn không nhìn ra cấp bậc của Lâm Mặc Ngữ nhưng nếu có thể tiến vào phó bản đầm lầy Thánh Quang thì cấp bậc cao nhất cũng là cấp 60.
Đan Phi Ưng đã đạt đến cấp 55, cộng thêm tám người đội triệu hồi, cho dù đối phương có cấp 60 thì cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Lâm Mặc Ngữ không thèm để ý đến Đan Phi Ưng.
Đan Phi Ưng cau mày: “Nếu ngươi lại gần nữa thì đừng trách ta không khách sáo.”
Lâm Mặc Ngữ lại bỏ ngoài tai lời nói của hắn.
Đan Phi Ưng cảm thấy mình rất có mặt mũi, gằn giọng: “Ngăn hắn lại.”
Nhưng các Triệu Hồi sư bên cạnh hắn ta không có một ai ra tay.
Đan Phi Ưng hơi giật mình: “Sao lại không ra tay?”
Hắn ta quét mắt nhìn, đột nhiên có cảm giác rợn tóc gáy.
Ngoài hắn thì những Triệu Hồi sư còn lại, bao gồm cả thủ triệu hồi đều bị bạch cốt bao vậy.
Ngoại trừ mắt có thể chuyển động thì cả người không thể nhúc nhích, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Đan Phi Ưng trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ, lúc này Lâm Mặt Ngữ đã đi tới trước mặt hắn.
Hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay của Lâm Mặc Ngữ, hình như có ánh lửa lóe qua.
Giây tiếp theo, cơn đau tê tâm liệt phế bùng lên trong đầu hắn.