Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1117 - Chương 1117: Chọn Kẻ Mạnh Trong Kẻ Yếu (1)

Chương 1117: Chọn kẻ mạnh trong kẻ yếu (1)
Một nhóm người bước ra khỏi pháo đài số 4, bọn họ xếp hàng ngay ngắn, bước ra rất đều nhịp, khí thế hào hùng.

Mọi người vừa nhìn là biết, đây là đội ngũ đến từ quân đội.

Chỉ có quân đội mới có thể có một đội ngũ có kỷ luật nghiêm minh như vậy.

Phó bản Thần Thạch, ngoài những người được chọn được tiến cử từ các thế lực khắp nơi và các gia tộc lớn thì còn có chức nghiệp giả của quân đội.

Quân đội thân là người sở hữu phó bản của Thần Thạch, đương nhiên sẽ có quyền lợi nhận được danh ngạch cực lớn.

Lần này quân đội cử cả trăm người tham gia.

Bất cứ lúc nào có sự xuất hiện của chức nghiệp giả quân đội, bỗng dưng có bốn người nữa bay ra khỏi pháo đài số 4.

Diệp Hạo bay dẫn đầu, theo sau hắn ta là Vương Lâm, Vi Thương, Hạ Thế Trạch.

“Sao bọn họ lại đến đây?”

“Thì ra là Diệp Hạo.”

“Nghe nói Diệp Hạo đang ẩn cư trong pháo đài số 9, có ý đồ nắm giữ tháp Diệt Ma, xem ra lời đồn này là thật rồi, không biết hắn có thành công không.”

“Chắc là không thành công, nếu không hắn đã đem ra khoe khoang từ lâu rồi. Không phải ngươi không biết năm đó vì tháp Thần Hạ mà An Thần tranh đoạt kịch liệt đến mức nào với đám người này à.”

Lúc này Mạnh An Văn cũng khẽ cau mày: “Sao mấy tên này lại đến đây?”

Lâm Mặc Ngữ không quen biết bọn họ nhưng hắn biết những người này đều là cường giả cấp Thần, hơn nữa người dẫn đầu kia cũng rất mạnh.

“Những người này có khúc mắc gì với chúng ta sao?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.

Mạnh An Văn lắc đầu: “Không tính là khúc mắt, chỉ là không quá hợp nhau, không cần để ý đến bọn họ, thích tới thì tới.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

“Cái người dẫn đầu là Diệp Hạo, pháp sư cấp Thần cấp 95, nói về bối phận thì còn cao hơn ta và lão Bạch một hàng.”

“Ba người đằng sau lần lượt là Hạ Thế Trạch pháp sư cấp Thần cấp 92, Vi Thương chiến sĩ cấp Thần cấp 92, Vương Lâm kỵ sĩ cấp Thần cấp 92.”

Lâm Mặc Ngữ ghi nhớ bốn người này.

Nếu chỉ là không hợp nhau thì cũng không sao, nếu như có thù thì bốn người này cũng sẽ là kẻ thù của hắn.

Bốn người Diệp Hạo đáp xuống khu khách mời, ánh mắt sắc bén của Diệp Hạo lướt qua mọi người, cuối cùng rơi trên người Lâm Mặc Ngữ: “Đây chắc là Lâm thần tướng nhỉ, đúng là hậu sinh khả úy.”

Lâm Mặc Ngữ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Diệp tiền bối quá khen, vãn bối vẫn còn kém xa.”

Diệp Hạo cười ha ha nói: “Chàng trai trẻ, đừng khiêm tốn như vậy, tương lai thuộc về các ngươi đấy.”

Sau đó ánh mắt Diệp Hạo lại rơi vào ba người Ninh Y Y, cười ha ha nói: “Thái Nhiên, Tinh Hải, Tiểu Thư, ba vị cô nương này đều là cháu gái của các ngươi à.”

Ninh Thái Nhiên nói: “Đúng vậy, Diệp tiền bối có chỉ điểm gì không?”

Ông là người cùng hệ với Bạch Ý Viễn, cũng không quá thân thiện với Diệp Hạo nhưng cũng không vạch mặt nhau.

Diệp Hạo nói: “Ta có một chắt trai rất tài giỏi, một đấng nhân tài, tư thái ngút trời, tuổi trẻ vô cùng xứng đôi với cháu gái của ngươi, hay là chúng ta làm mối nhé?”

“Diệp tiền bối!”

Lâm Mặc Ngữ đột nhiên cắt ngang lời nói của Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn qua: “Lâm thần tướng có gì phân phó.”

Lâm Mặc Ngữ thản nhiên nói: “Chắt trai của Diệp tiền bối đang ở đâu? Có thể gọi hắn qua đây không?”

Diệp Hạo ồ một tiếng: “Lâm thần tướng cũng có hứng thú muốn làm quen với chắt trai của lão phu ư? Chắt trai của lão phu quả thực là nhân trung long phượng (*).”

(*) Nhân trung long phượng: ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường

Trong mắt Lâm Mặc Ngữ mang theo ý cười: “Không có hứng thú gì, ta có thể tiễn hắn lên đường, cắt đứt cái mong muốn này của ngài.”

Lời nói của Lâm Mặc Ngữ rất bình thường nhưng lại tràn đầy sát ý.

Khu khách mời lập tức trở nên yên tĩnh, mấy cặp mắt đều tập trung vào trên người Lâm Mặc Ngữ.

Bọn họ biết rất rõ vì sao Lâm Mặc Ngữ lại nói như vậy.

Chuyện giữa cháu gái của Ninh Thái Nhiên và Lâm Mặc Ngữ chẳng phải là bí mật gì.

Diệp Hạo nói như vậy chính là không nể mặt Lâm Mặc Ngữ, nói cách khác, hắn đang tát vào mặt Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn.

Sự phản kích của Lâm Mặc Ngữ hiển nhiên là rất ác liệt, trong lời nói còn nổi lên sát ý.

Diệp Hạo nheo mắt lại: “Lâm thần tướng, lời này của ngài là có ý gì?”

Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói: “Ý trên mặt chữ, vậy ta đổi cách nói khác, chắt trai của ngươi là ai? Bước ra đây, ta giết hắn!”

Lần này càng trực tiếp hơn.

“Lâm thần tướng, ngươi có phần hơi bá đạo rồi.” Diệp Hạo liên tục cười khẩy: “Ngươi thế này sẽ rất nguy hiểm đấy.”

Phía sau ông ta, ba người Vương Lâm nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Lâm Mặc Ngữ không hề sợ hãi, huống chi hắn còn có một đội cùng hệ là Bạch Ý Viễn, Mạnh An Văn.
Bình Luận (0)
Comment