Chương 1140: Đợi ta cấp 70 thì tới nhà cưới ta (1)
Dù tên này có bất thường đến nhường nào thì ít nhất hắn ta vẫn giúp đỡ mình, mở mang rất nhiều kiến thức mà trước đây hắn chưa từng tiếp xúc.
Lâm Mặc Ngữ luôn cho rằng kỹ năng có thể luyện, cấp độ có thể tăng.
Thế nhưng kiến thức là vô giá.
Huống chi, Thạch Linh còn cho hắn Mị Lam Chi Hỏa, Thần Thạch Kỹ Năng.
Thạch Linh xua tay: “Không cần, ta không thích loại những thứ không có giá trị thực tế này.”
“Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, chi bằng làm những việc thực tế hơn.”
Lâm Mặc Ngữ không chút do dự đáp: “Thạch Linh tiền bối cứ nói, chỉ cần vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ đồng ý.”
Thạch Linh nói: “Rất đơn giản, đợi sau khi ngươi trở thành siêu thần giả, hãy quay lại nơi này, mở nhà kho do chủ nhân để lại.”
“Cụ thể thế nào, đến lúc đó hẵng nói. Nếu ngươi không thể trở thành siêu thần giả, ta nói nhiều với ngươi cũng vô dụng.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Được, đợi ta trở thành siêu thần giả, nhất định sẽ quay lại đây. Nhưng ta sợ đến lúc đó không vào được phó bản.”
Thạch Linh cười lớn: “Không có phó bản nào có thể ngăn được siêu thần giả.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu ra: “Vậy thì tốt, đến lúc đó ta sẽ quay lại.”
...
Bên ngoài phó bản, đã nửa ngày trôi qua.
Điểm số cũng đã sớm dừng lại ở 1000 điểm và không nhảy lên nữa, như thể mọi thứ đều tĩnh lặng.
Mọi người không nhịn được mà bắt đầu bàn tán: “Tại sao Lâm thần tướng không có động tĩnh gì?”
“Không biết, sẽ không xảy ra chuyện gì ở trong đó chứ?”
“Dù ngươi có gặp chuyện thì Lâm thần tướng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng vậy, với thực lực của Lâm thần tướng, ngay cả cường giả cấp Thần cũng có thể giết chết, sao mà xảy ra chuyện gì được.”
Một đám người hâm mộ cuồng nhiệt của Lâm Mặc Ngữ bảo vệ thần tượng của họ, không cho phép bất cứ ai nói xấu Lâm Mặc Ngữ.
Mạnh An Văn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn ta biết Lâm Mặc Ngữ sẽ không sao.
Ninh Y Y cũng không hề hoảng loạn, nàng tin tưởng Lâm Mặc Ngữ.
Phó bản đột nhiên nổi lên một gợn sóng, sóng không gian xuất hiện, Lâm Mặc Ngữ hiện ra bên cạnh phó bản.
Một luồng sức mạnh vô hình theo sự xuất hiện của Lâm Mặc Ngữ quét qua hiện trường, tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở.
“Sức mạnh Linh Hồn mạnh quá!”
Vài vị cường giả cấp Thần lộ vẻ kinh hãi, đồng loạt đứng dậy.
Bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh Linh Hồn mạnh mẽ trên người Lâm Mặc Ngữ.
“So với lúc vào, sức mạnh Linh Hồn đã mạnh ít nhất gấp đôi.”
“Lâm thần tướng hẳn đã nhận được gì đó tốt bên trong phó bản.”
“Cấp độ sức mạnh Linh Hồn này đã có thể sánh ngang với ngươi và ta rồi!”
Lâm Mặc Ngữ đứng ngoài phó bản, rũ mắt, đến khi khí tức linh hồn từ từ thu lại và hoàn toàn biến mất, hắn mới mở mắt ra.
Lâm Mặc Ngữ ra có chút vội vàng, hắn bị Thạch Linh đuổi ra ngoài.
Thậm chí linh hồn còn không kịp quay về.
Sau khi được Mị Lam Chi Hỏa đốt cháy, linh hồn đã tăng cường rất nhiều nên trong phút chốc không thể hoàn toàn thích nghi với cơ thể.
Vì vậy mới tỏa ra khí tức mạnh như thế.
Khí tức linh hồn mạnh mẽ khiến nhiều người biết được sức mạnh của Lâm Mặc Ngữ.
Không những khiến một số người kinh ngạc mà còn khiến một số người kinh sợ.
Chỉ mới cấp 56 đã sở hữu sức mạnh Linh Hồn của cường giả cấp Thần.
Miễn là không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Lâm Mặc Ngữ trở thành cấp Thần là điều hiển nhiên.
Huống chi, Lâm Mặc Ngữ hiện tại dường như đã có chiến đấu lực cấp Thần.
Chút tâm tư nhỏ cuối cùng của Diệp Hạo và những người khác cũng hoàn toàn bị dập tắt tại đây.
Trước đây, ông ta còn nghi ngờ quân công của Lâm Mặc Ngữ là giả, là bút tích của Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn.
Lâm Mặc Ngữ chỉ là thiên tài do hai người họ đắp nặn lên, chứ không thực sự mạnh như vậy.
Nhưng hiện tại, bọn họ biết bản thân đã sai, thật sự quá sai lầm.
Lâm Mặc Ngữ cần gì người khác đắp nặn, thành tựu của hắn đã vượt xa Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn năm đó.
Diệp Hạo lẩm bẩm: “Vị kia trong học viện Sáng Thần, khi còn trẻ cũng không bằng hắn.”
Vương Lâm thấp giọng hỏi: “Lão Diệp, chúng ta phải làm gì đây?”
Diệp Hạo hạ giọng cực thấp, có chút cay đắng và bất lực nói: “Đừng khiêu khích hắn nữa, hắn còn đáng sợ hơn cả Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn.”
Vương Lâm có vẻ không hoàn toàn đồng tình với những gì Diệp Hạo nói nhưng ông ta không phản bác, chỉ là ánh mắt đã bán đứng ông ta.
Diệp Hạo lập tức thấp giọng cảnh cáo: “Tin tưởng trực giác của ta, trực giác của ta không bao giờ sai. Nếu ngươi đối một trận sống còn với hắn, người chết chắc chắn là ngươi.”
Lông mày Vương Lâm nhảy lên vài cái, không ngời trong mắt Diệp Hạo, Lâm Mặc Ngữ lại được đánh giá cao đến vậy.
Diệp Hạo liếc nhìn Vương Lâm: “Ta biết ngươi có tâm tư với tháp Diệt Ma, lão phu nỗ lực nửa đời người cũng không thể được tháp Diệt Ma công nhận. Với tiềm năng của ngươi, đoán chừng kết quả cũng giống lão phu.”
“Nghe lời khuyên này của lão phu, trước khi Lâm Mặc Ngữ đến lấy tháp, ngươi có thể thử. Nhưng đừng liều chết trong tháp Diệt Ma, ngươi liều không nổi đâu.”