Chương 1287: Sự tồn tại kinh hoàng dưới dãy núi Lôi Điện (1)
Chiêu này ngoại trừ khi đối phó với Ma Hoàng và Long Hoàng thì có hơi khó khăn ra thì bất cứ lúc nào làm gì cũng thuận lợi.
Mặc dù Lôi Thụ Chi Vương đã có được chiến lực cấp Thần nhưng dù sao nó vẫn chưa thực sự đột phá cấp Thần, Lâm Mặc Ngữ tin nó không thể chống lại chiêu này.
Lôi Thụ Chi Vương lại cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân run rẩy, Linh Hồn Chi Âm cực kì chói tai.
Tinh huyết của thần Kịch Độc bị làm nổ.
Trên thân Lôi Thụ Chi Vương nổ ra chùm khí độc màu xanh lá.
Phạm vi khí độc màu xanh lá chỉ có vài chục mét, so với kích thước khổng lồ của Lôi Thụ Chi Vương thì chẳng đáng là bao.
Dù vậy, Lôi Thụ Chi Vương lại phát ra tiếng hét thảm thiết, toàn thân run rẩy không ngừng.
Kịch độc sẽ thấm vào cơ thể nó, tràn khắp cơ thể, khiến toàn bộ bị thối rữa.
Phần thân, nơi kịch độc bùng phát đã nhanh chóng bị thối rữa.
Toàn thân Lôi Thụ Chi Vương phát ra Lôi Quang, một lượng lớn hơi thở sinh mệnh từ bốn phương tám hướng tràn về, tiến vào thân thể nó.
Nó muốn mượn toàn bộ sinh mệnh lực của Lôi Thụ trong dãy núi để đối kháng với kịch độc.
“Vô dụng thôi!”
Lâm Mặc Ngữ biết, bên trong tinh huyết của thần Kịch Độc chứa một tia pháp tắc.
Chỉ có pháp tắc mới có thể chống lại pháp tắc, dù có nhiều sinh mệnh lực đến đâu thì cũng chỉ có thể kéo dài thêm một lát mà thôi.
Kịch độc lan ra làm cho Lôi Thụ Chi Vương ngày càng thê thảm hơn.
Nó chỉ có thể kéo dài thời gian chứ không thể ngăn chặn.
Sức mạnh đang yếu đi, sinh mệnh thực sự đang bị đe dọa.
Đột nhiên, Linh Hồn Chi Âm của nó thay đổi.
Từ thét lên biến thành cầu cứu.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được trạng thái của nó, hắn cảm thấy kỳ lạ: “Nó đang kêu cứu?”
“Lôi Thụ Chi Vương đã là một vương giả không thể bàn cãi được nữa của dãy núi Lôi Điện thì nó còn có thể nhờ ai cứu?”
“Chẳng lẽ, trong dãy núi Lôi Điện còn có thứ mạnh hơn?”
Sức mạnh linh hồn của Lâm Mặc Ngữ đã bao phủ khắp không gian này, hắn cũng không cảm nhận được sự hiện diện của thực thể mạnh mẽ nào.
Mà ở không gian hạ tầng, thứ mạnh nhất cũng chỉ tới cấp 89 mà thôi.
Trừ khi có sức mạnh tương tự như Antares.
Tuy nhiên, giây tiếp theo sắc mặt của hắn đột ngột thay đổi.
Một luồng hơi thở khổng lồ bùng lên từ dưới dãy núi Lôi Điện.
Một sự tồn tại vô cùng đáng sợ đã thức tỉnh.
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Linh hồn không ngừng cảnh báo.
Luồng hơi thở khủng bố đang bùng lên, chưa đầy nửa giây từ khi mới thức tỉnh đến đạt cấp Thần.
Nửa giây sau, hơi thở đã đột phá lên cấp Thần.
Nhưng đây vẫn chưa phải điểm dừng.
Cấp 91… cấp 92...
Vẫn đang không ngừng tăng lên.
Lâm Mặc Ngữ vô cùng kinh ngạc, thật sự vẫn còn một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy đang ẩn mình sao.
Hơi thở vừa mạnh mẽ vừa cổ xưa như đã tích lũy qua vô số năm tháng.
Dãy núi rung chuyển, một tia sáng xanh bắn ra từ dưới lòng đất, nổ tung trên không trung rồi hóa thành Lôi Điện rơi xuống Lôi Thụ Vương.
Kịch độc nhanh chóng bị tiêu tán, tia pháp tắc bên trong cũng vì vậy mà tan biến.
Lôi Thụ Chi Vương phát ra cảm xúc vui sướng thông qua Linh Hồn Chi Âm, nó đã được cứu.
Lâm Mặc Ngữ biến sắc, có thể làm cho pháp tắc tan biến thì rõ ràng đối phương cũng tiếp cận được đến sự tồn tại của pháp tắc.
Mà từ hơi thở của đối phương cũng có thể đoán được rằng, dù chưa đạt đến cấp 96 nhưng cũng là ở mức đỉnh cao của cấp 95, có thể chạm đến pháp tắc.
“Không gian hạ tầng sao có thể có một sự tồn tại như thế này!”
“Quá vô lý rồi.”
Trên không trung, sấm sét đùng đùng, nhanh chóng hình thành nên Lôi Hải, quét sách toàn bộ dãy núi.
Tia chớp đánh xuống rất dày đặc, mặt đất rung động, dãy núi Lôi Điện liên tục rung chuyển.
Một tia chớp vừa hay đánh trúng Kỵ Sĩ Không Đầu, Kỵ Sĩ Không Đầu vô thanh vô tức* rồi hóa thành tro bụi, ngay lập tức trở về không gian triệu hồi.
(*): thành ngữ bặt hơi; im hơi lặng tiếng; im tiếng; bặt tăm
Còn những Kỵ Sĩ Không Đầu khác thì không bị ảnh hưởng gì.
Điều này cho thấy công kích lực của tia chớp đã vượt xa giới hạn chịu đựng của Kỵ Sĩ Không Đầu nên có thể ngay lập tức giết chết nó.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ cảm thấy vô cùng lo lắng, muốn rời đi nhưng cũng tò mò, muốn xem xem thực sự là một sự tồn tại như thế nào.
Lâm Mặc Ngữ ỷ vào việc mình miễn dịch với Lôi điện nên sau khi cân nhắc hắn vẫn quyết định ở lại xem xem.
Hắn đã kích hoạt ấn ký thành cổ Thần Hạ, có thể trở về thành cổ Thần Hạ bất cứ lúc nào.
Vảy rồng của Antares cũng đã được chuẩn bị sẵn, nếu không thể còn có thể trở về lãnh địa của Antares.
Chỉ cần không gian ở đây chưa bị phong tỏa, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy sự an toàn của mình không có vấn đề gì.