Chương 1317: Khi có được thực lực thì ắt sẽ có câu trả lời (2)
Lão già mỉm cười nói: “Tiểu hữu có rất nhiều thắc mắc phải không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu nhưng lại lập tức lắc đầu.
Lão già vẫn mỉm cười không thay đổi: “Tiểu hữu vừa gật đầu lại lắc đầu. Gật đầu là bản năng muốn hỏi. Còn lắc đầu là kiềm chế, không dám hỏi. Sợ rằng biết được càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh.”
Lâm Mặc Ngữ kinh hãi nhìn lão già, không ngờ lão già lại đoán được tâm tư của mình.
Nếu thật sự đoán được thì còn đỡ, còn nếu không phải đoán được thì…
Sau lưng Lâm Mặc Ngữ đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Lão già nói tiếp: “Tiểu hữu đang nghĩ rằng nếu lão già này đoán được thì còn đỡ. Còn nếu lão già này không phải đoán được thì có hơi đáng sợ.”
Lão già lại biết được rồi!
Lâm Mặc Ngữ tim đập thình thịch, hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, dứt khoát nói: “Tiền bối, ngài đừng trêu chọc vãn bối nữa.”
Lão già chỉ vào ghế đá cạnh bàn: “Ngồi xuống uống chút trà đi.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Tiền bối ở ngay đây, vãn bối không dám ngồi, vãn bối đứng là được rồi.”
Lão già hỏi: “Vậy là ngươi muốn lão già này cứ mãi ngẩng đầu lên nói chuyện với ngươi sao?”
Lâm Mặc Ngữ lại lúng túng cười, sau đó lập tức ngồi xuống.
Trước khi ngồi xuống, đột nhiên hắn cầm bình trà lên rót cho lão già và mình mỗi người một ly.
Trà không có màu, trong như nước vậy.
Nhưng hương trà lại tràn ngập khắp nơi.
Lâm Mặc Ngữ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào trà trong ly, không khỏi khen ngợi: “Trà này không phải dạng tầm thường.”
Lão già cười ha hả: “Ngươi còn chưa nếm thử thì sao biết trà này không phải dạng tầm thường?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Hương trà thơm ngát, ngay cả hương thơm kỳ lạ trong bí cảnh cũng không thể áp đảo được nó.”
“Còn gì nữa không?”
Lâm Mặc Ngữ lấy hết can đảm nói tiếp: “Còn nữa, trà có màu trà, mà trà này lại không có màu, có hương thơm mà không có màu, càng chứng tỏ trà này không phải tầm thường.”
Lão già gật đầu mỉm cười: “Tuy toàn là lời nói bừa nhưng cũng coi như ngươi đã qua ải. Nếu ngươi đã nói trà này không phải tầm thường thì hãy uống đi.”
“Cảm ơn tiền bối đã ban tặng!” Lâm Mặc Ngữ không do dự, trực tiếp cầm trà lên uống.
Trà như nước trong, không có mùi vị gì cả.
Trà không vào cổ họng mà trực tiếp hóa thành khí ngay trong miệng.
Sau đó một luồng thanh khí lao thẳng vào linh hồn.
Cửu Thải Long Hồn Tinh không có phản ứng gì cả, mặc cho luồng thanh khí này đi vào linh hồn.
Linh hồn giống như trời hạn gặp mưa, một cảm giác thoải mái khó tả truyền tới.
Cấp bậc linh hồn tăng lên dữ dội, gần như đã tăng lên một cấp trong chớp mắt, đạt đến cấp 92.
Càng về sau thì cấp bậc linh hồn càng khó tăng cấp.
Hắn phải dùng rất nhiều thời gian để tăng từ cấp 90 lên cấp 91, thế mà từ cấp 91 lên cấp 92 chỉ cần thời gian của một ly trà.
“Phương pháp của tiền bối đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Lâm Mặc Ngữ không khỏi khen ngợi từ tận đáy lòng, vô cùng chân thành.
Hắn đã hiểu rằng khi ở trước mặt lão già, bất kỳ thủ đoạn nhỏ giấu giếm gì cũng là vô dụng.
Chi bằng cứ dứt khoát thẳng thắn nói ra, ngược lại còn tốt hơn.
Nếu đối phương thật sự có ác ý với mình thì không cần rắc rối, một ánh mắt là đủ rồi.
Lão già hỏi: “Lần này cuối cùng cũng thành thật rồi, một đứa trẻ ngoan thì hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều thế?”
Lâm Mặc Ngữ cười gượng: “Trên thế gian có quá nhiều bí ẩn mà ta không thể hiểu được, cho nên luôn muốn tìm kiếm câu trả lời. Có một số câu trả lời, nếu không dùng chút khôn vặt là không thể có được.”
“Cái mà ngươi gọi là bí ẩn cũng như gương sáng trong mắt ta thôi, ngươi có biết tại sao không?” Lão già hỏi.
Hiện giờ Lâm Mặc Ngữ trong lòng nghĩ gì thì sẽ trả lời cái đó, dù gì cũng không thể giấu được: “Thực lực, cảnh giới và kiến thức.”
Lão già khá hài lòng với câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ: “Không tệ, cho nên?”
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục nói theo lời của lão già: “Cho nên không cần phải dùng quá nhiều sự khôn vặt, cũng không cần phải đi tìm kiếm câu trả lời quá sớm, đến khi có thực lực, có cảnh giới có và có kiến thức rộng thì ắt sẽ biết được câu trả lời.”
Lão già ừ một tiếng rồi hớp một ngụm trà: “Biết được một cách ắt sẽ biết được trăm cách, không cần phải cố tình làm gì đó, càng cố ý thì càng bị tụt lại phía sau.”
“Ngươi chỉ cần giữ vững tấm lòng trong sáng, không ngừng leo lên cao thì câu trả lời tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Hai mắt Lâm Mặc Ngữ sáng lên: “Vãn bối xin ghi nhớ.”
Lão già hỏi tiếp: “Ngươi có biết tại sao Quỷ Phu muốn giết ngươi không?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ nghe thấy tên Quỷ Phu này, hắn lập tức nhận ra Quỷ Phu chính là ông lão đã chủ trì cuộc khảo hạch trước đó.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không biết nhưng vãn bối cảm thấy hẳn là có liên quan đến Nguyên Kỹ Năng thứ hai của vãn bối.”