Chương 1318: Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa (1)
Lão già gật đầu: “Vậy ngươi có từng nghi ngờ rằng Cổ Lộ Tinh Không mà ngươi đã nhìn thấy trước đây có phải là thật hay không?”
Lâm Mặc Ngữ nói thật: “Ta có nghi ngờ nhưng trực giác mách bảo rằng đây là thật. Ngài thật sự đã tiêu diệt vô số cường giả chỉ bằng một cái vung tay.”
Lão già cười hỏi: “Nếu như vậy, Quỷ Phu đó tự xưng là người hầu của ta, tại sao ngươi còn dám làm trái lời của ông ta?”
Lâm Mặc Ngữ cười lúng túng, biết rằng sự khôn vặt khi đó của mình không thể giấu được đối phương: “Vãn bối chỉ là không muốn từ bỏ Nguyên Kỹ Năng, đồng thời cũng không dám đắc tội với ông ta.”
Ha ha ha ha!
Lão già cười và cười rất vui vẻ.
Đột nhiên Lâm Mặc Ngữ cảm thấy người tên Quỷ Phu kia cũng cười như vậy.
Phải nói rằng nụ cười của Quỷ Phu là đang bắt chước lão già trước mắt.
Không chỉ nụ cười mà Quỷ Phu đều đang bắt chước mọi cử động của lão già trước mắt.
Nhưng chỉ bắt chước được hình dáng chứ không bắt chước được thần thái.
Mọi cử động của lão già đều vô cùng tự nhiên, có cảm giác đạo pháp tự nhiên.
Mà Quỷ Phu thì trông hơi cố ý, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Mặc Ngữ nghi ngờ ông ta.
Lão già cười vài tiếng rồi lại nói: “Ngươi rất thông minh, bắt đầu nghi ngờ ông ta từ sớm.”
“Lời của ông ta có thật và cũng có giả, sự thật đúng là ta để ông ta phụ trách quản lý không gian khảo hạch, giả là ông ta không phải người hầu của ta.”
“Ông ta muốn giết ngươi, quả thật là vì ngươi muốn có được Nguyên Kỹ Năng thứ hai.”
“Đó là do ta đã cá cược với ông ta, về việc cá cược là gì thì ngươi có muốn biết không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nguầy nguậy: “Không, ngài từng nói khi có được thực lực, cảnh giới và kiến thức thì ắt sẽ có câu trả lời.”
Lão già lại bật cười: “Tốt, tốt, tốt, học đi đôi với hành, ngươi quả thật rất giỏi.”
Lâm Mặc Ngữ chân thành nói: “Cảm ơn sự chỉ giáo của tiền bối, vãn bối sẽ nhớ kỹ.”
Lão già nói: “Bây giờ lão già này sẽ cho ngươi một cơ hội để đưa ra câu hỏi, ngươi có thể hỏi một câu và chỉ một câu duy nhất.”
“Bất kể là câu hỏi gì, lão già này cũng sẽ nói đúng sự thật.”
Ý của lão già rất rõ ràng, ông muốn xem Lâm Mặc Ngữ có thể đưa ra câu hỏi gì.
Nếu hỏi câu thâm sâu, cho dù ông có trả lời thì Lâm Mặc Ngữ cũng không hiểu, hơn nữa còn có thể xảy ra chuyện.
Còn nếu hỏi câu quá nông cạn thì chỉ sẽ khiến ông thất vọng.
Phải nói rằng việc đặt một câu hỏi cũng là một thử thách.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một hồi rồi lấy hết dũng khí hỏi: “Thật sự hỏi gì cũng được sao?”
“Được, ngươi hỏi thì chắc chắn ta sẽ trả lời.” Lão già ung dung nếm trà, nhắm mắt lắng nghe.
Lâm Mặc Ngữ hít sâu một hơi: “Quỷ Phu muốn giết ta là do Nguyên Kỹ Năng thứ hai, vãn bối muốn biết nguyên nhân trong đó.”
Hắn nói một cách cẩn thận và quan sát kỹ càng những thay đổi nét mặt của lão già.
Xét từ vẻ mặt của lão già, không thấy được bất kỳ thông tin hữu ích nào cả.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hơi thất vọng, nghiến răng đưa ra câu hỏi của mình.
Hắn không biết câu hỏi này của mình có đúng hay không và có nên hỏi hay không.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ đã suy nghĩ rất nhiều chỉ trong chốc lát, hắn có thể tự mình hiểu được manh mối trong hầu hết vấn đề.
Chỉ có vấn đề này, hắn biết Quỷ Phu muốn giết mình và cũng biết được lý do là tại Nguyên Kỹ Năng thứ hai của mình từ miệng lão già.
Nhưng tại sao lại như vậy, Lâm Mặc Ngữ làm sao cũng không thể nghĩ ra được.
Lão già tựa như đang uống trà nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy lão già hẳn là đang nhìn mình.
Dứt lời, cả hai đều rơi vào im lặng.
Dường như gió đã ngừng thổi, tất cả cây cỏ cũng không còn tiếng động, cả bí cảnh tĩnh lặng như tờ.
Cạch!
Lão già đặt ly trà xuống, phát ra tiếng va chạm nhẹ, mà lúc này lại giống như tiếng sấm giữa trời quang.
Lão già luôn nở nụ cười trên môi nhưng Lâm Mặc Ngữ sẽ không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Loại tồn tại này quả thật không thể đoán ra được đang vui hay giận.
Lâm Mặc Ngữ rất kiên nhẫn chờ lão già lên tiếng.
Một lúc sau, lão già cuối cùng cũng nói: “Ngươi rất thiết thực và không hề thoát khỏi bản chất.”
Lâm Mặc Ngữ nghe vậy, đây coi như là đang khen mình.
Lão già nói tiếp: “Chắc hẳn Quỷ Phu từng nói với ngươi rằng máu của Nguyên Điểu luyện hóa thành Cửu Tự Chân Ngôn, mà Cửu Tự Chân Ngôn lại bị phân hóa thành chín tấm [Nguyên Thủy Phù Văn], sau đó biến thành Nguyên Kỹ Năng.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, Quỷ Phu quả thật đã nói như vậy.
Mặc dù lúc đó hắn tin nhưng không tin hoàn toàn.
Lão già đưa mắt nhìn ly trà, Lâm Mặc Ngữ lập tức hiểu ý, rót cho lão già một ly trà.
Nhưng hắn không rót cho bản thân, trà này quá trân quý, hắn sẽ không rót cho mình trước khi lão già lên tiếng.