Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1319 - Chương 1319: Không Được Nghĩ Nữa, Không Được Nghĩ Nữa (2)

Chương 1319: Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa (2)
Lão già cầm trà lên và nhấp một ngụm nhỏ: “Quỷ Phu không nói bậy, ngươi không cần nghi ngờ.”

“Nhưng ông ta vẫn còn che giấu điều gì đó. Nguyên Kỹ Năng, [Nguyên Thủy Phù Văn], Cửu Tự Chân Ngôn đều cùng một mạch, suy cho cùng thì chúng đều xuất phát từ huyết mạch của Nguyên Điểu.”

“Khi ai đó nắm giữ một Nguyên Kỹ Năng thì ảnh hưởng vẫn không lớn.”

“Nếu nắm giữ nhiều Nguyên Kỹ Năng, dung hợp lẫn nhau thì có thể trở về cội nguồn.”

Lâm Mặc Ngữ lộ ra vẻ kinh ngạc: “Trở về cội nguồn…Có thể tái hiện huyết mạch Nguyên Điểu và tinh luyện lại Cửu Tự Chân Ngôn không?”

Lão già cười không ngừng: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, đương nhiên là không thể.”

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một hồi thì thấy cũng đúng, không thể nào đơn giản như vậy.

Huyết mạch bị chia ra làm chín, mỗi chân ngôn cũng chỉ chiếm một phần trong chín huyết mạch.

Mà Nguyên Kỹ Năng mà mình có được cũng không biết chỉ chiếm một phần mấy trong một chân ngôn.

Có thể nói là mảnh vỡ trong những mảnh vỡ, muốn dùng những mảnh vỡ như vậy để tái tạo huyết mạch Nguyên Điểu, đúng là ăn không nói có, hoang tưởng.

Lâm Mặc Ngữ cũng suýt bật cười bởi suy nghĩ của mình.

Lão già nói: “Mặc dù không thể tái tạo lại huyết mạch Nguyên Điểu nhưng có cơ hội nắm vững Cửu Tự Chân Ngôn.”

“Nếu chỉ dựa vào một Nguyên Kỹ Năng thì sẽ cực kỳ khó khăn và gần như là không thể.”

“Nhưng nếu có thêm nhiều Nguyên Kỹ Năng, chứng thực lẫn nhau, dung hợp lĩnh hội, ngược lại sẽ có hy vọng.”

Tuy lão già không trả lời thẳng vào vấn đề nhưng Lâm Mặc Ngữ cũng đã hiểu.

Sở dĩ Quỷ Phu muốn giết mình, chính là không muốn để mình lấy được Nguyên Kỹ Năng thứ hai.

Nếu lúc đó hắn lựa chọn rút khỏi cuộc khảo hạch thì ông ta sẽ không có địch ý với mình.

Hắn đã vô tình gây thù chuốc oán thêm một kẻ địch đáng gờm.

Bây giờ Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể thành tâm hy vọng đối phương không thể rời khỏi bí cảnh, mãi mãi ở lại đây.

Còn hắn thì có lẽ cả đời này cũng sẽ không vào đây nữa.

Về việc hắn đã lấy được Nguyên Kỹ Năng thứ hai sẽ có ảnh hưởng đến Quỷ Phu.

Lâm Mặc Ngữ không hỏi nữa, vì hắn biết cho dù có hỏi nữa thì mình cũng không có được câu trả lời.

Lão già từng nói rằng giữa ông với Quỷ Phu đã cá cược với nhau, có lẽ có liên quan đến việc này.

Lâm Mặc Ngữ chân thành nói với lão già: “Cảm ơn tiền bối đã giải đáp khúc mắc của ta, nếu sau này vãn bối có gặp phải Quỷ Phu thì ta tự biết phải cẩn thận.”

Lão già cười ha hả: “Chẳng phải trong lòng ngươi nghĩ rằng tốt nhất ông ta mãi mãi không thể rời khỏi bí cảnh và hai người sẽ không bao giờ gặp lại sao?”

Lại bị nói trúng rồi, Lâm Mặc Ngữ lúng túng cười: “Ngài biết thuật đọc tâm sao?”

“Người già thì có nhiều kinh nghiệm thôi.”

Lão già hời hợt nói rồi gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.

Lâm Mặc Ngữ hiểu ý, lão già đang nói với mình rằng đây đã là câu hỏi thứ hai.

Lão già chỉ cho mình một cơ hội để hỏi và mình đã dùng mất rồi, thế thì đừng hỏi nữa.

Sức mạnh quyết định địa vị, với thực lực của lão già, có thể cho mình tư cách để trò chuyện cùng và cho mình một ly trà để gia tăng cấp bậc linh hồn của mình.

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ rất cảm kích.

Nếu lão già không muốn thì mình đến tư cách đứng trước mặt ông cũng không có.

Lão già nói: “Ở thế giới này, thời đại trước cũng từng có vài người giỏi. Họ dẫn dắt thời đại tiến về phía trước nhưng tiếc thay họ đã đi sai đường.”

“Sự suy tàn của họ được tiếp diễn bởi thời gian, sau đó ảnh hưởng đến các ngươi và con đường của các ngươi đã trở nên khó khăn hơn.”

“Hơn 1000 năm trước, có một người khá tốt xuất hiện nhưng tiếc thay hắn ta không thể trở thành người dẫn đầu thời đại.”

“Hơn 600 năm trước, cũng xuất hiện một người có tư chất thích hợp, đáng tiếc sức chịu đựng của hắn ta chưa đủ.”

“Hơn 100 năm trước, lại xuất hiện một người khác, có chí tích cực mà lại quá bảo thủ nên không phải là ứng cử viên thích hợp.”

Ánh mắt của lão già liếc qua Lâm Mặc Ngữ: “Không biết liệu ngươi có đủ tư cách để trở thành người dẫn đầu thời đại ở thế giới này hay không?”

Lâm Mặc Ngữ đáp lại: “Ta sẽ cố gắng.”

“Hy vọng ngươi có thể làm được, đừng để lão già này thất vọng!”

Lão già hất tay.

Trời đất đảo ngược, nhật nguyệt thay đổi.

Lâm Mặc Ngữ đã biến mất trong bí cảnh.

Lão già nhìn về đình nghỉ mát, lẩm bẩm: “Quỷ Phu ơi là Quỷ Phu, lỗ hổng mà ngươi có thể tìm ra đều do bổn tôn sẵn lòng để ngươi tìm được.”

“Lần này là một hình phạt nhỏ, nếu có lần sau thì ngươi sẽ tan thành mây khói.”

Dứt lời, trong bí cảnh vang lên tiếng sấm rền, một cơn gió mạnh chợt nổi lên thổi vào đình nghỉ mát.

Trong đình nghỉ mát đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết và âm thanh đó chính là của Quỷ Phu.

Lão già giả vờ như không nghe thấy, chậm rãi nói: “Tiểu tử, đừng để ta thất vọng đấy.”
Bình Luận (0)
Comment