Chương 1320: Không được nhắc, không được nghĩ tới, cũng không cần hỏi (1)
…
Bên ngoài bí cảnh, Lâm Mặc Ngữ bỗng xuất hiện.
Trên bầu trời vừa hay có một Sao Rơi sa xuống, tình cờ rơi xuống ngay bên cạnh Lâm Mặc Ngữ, cách nhau chưa đầy mười mét.
Tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích cuốn tới.
Lâm Mặc Ngữ mặc cho sóng xung kích của vụ nổ đánh vào người mình, trên người hắn tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Tất cả kỹ năng đã được phục hồi, kỹ năng Chuyển Giao Sát Thương phát huy tác dụng, chuyển hết mọi sát thương sang quân đoàn Vong Linh.
Kỹ năng Chuyển Giao Sát Thương chịu sự ảnh hưởng của thiên phú, mọi sát thương đều suy yếu gấp 80 lần, cho nên sát thương mà quân đoàn Vong Linh gánh chịu là cực kỳ có hạn.
Loại Sao Rơi ở trình độ này, cho dù có nổ thêm vài chục viên nữa thì Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ không hề cau mày.
Hắn nhìn lối vào bí cảnh sáng lấp lánh trong vụ nổ, rồi lại nhìn [Nguyên Thủy Phù Văn] đã biến mất khỏi hai mu bàn tay của mình.
Mọi thứ đều là thật, chứ không phải là mơ.
Hắn đã hoàn thành cuộc khảo hạch, vĩnh viễn giữ lại [Nguyên Thủy Phù Văn], biến chúng thành Nguyên Kỹ Năng và tinh hạch Kỹ Năng dung nhập vào linh hồn của mình.
Sau này, đây chính là kỹ năng mãi mãi thuộc về mình.
Không chỉ vậy, do biểu hiện gần như hoàn hảo của hắn nên hai Nguyên Kỹ Năng mà hắn có được không chỉ không suy yếu mà còn mạnh hơn trước.
Lâm Mặc Ngữ lấy vảy rồng nhận từ Antares ra và kích hoạt nó.
…
Antares nhắm mắt lại, gục đầu xuống đất như đang ngủ say vậy.
Mí mắt luôn rung lên chứng tỏ Antares không hề ngủ.
Mũi không ngừng thở hổn hển, cũng chứng tỏ tâm trạng hiện giờ của Antares đang không tốt lắm.
Nó vẫn chưa buông bỏ chuyện Long Thần.
Nó đã nuốt Long Châu do Long Thần đưa cho, tuy nó căm hận Long Thần, thế nhưng Long Châu quả thực là một món đồ tốt nên Antares không thể từ chối được.
Nó đang dung hợp Long Châu và phải mất rất nhiều thời gian.
Bỗng nhiên Antares mở mắt ra, Lâm Mặc Ngữ xuất hiện ở cách đó không xa.
“Sao thằng nhãi ranh lại trở về rồi?”
Trong lòng nghĩ như vậy, khi đang định lên tiếng thì nó thấy Lâm Mặc Ngữ nhắm chặt hai mắt.
Antares nhận ra điều gì đó nên không đi làm phiền Lâm Mặc Ngữ, mà nó chỉ chớp mắt đầy ăn ý.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi tạp âm đều biến mất.
“Thằng nhãi ranh đang nghĩ gì vậy, trông như hơi ấm đầu.”
Antares hơi tò mò.
Nó biết Lâm Mặc Ngữ rất thông minh, trong hầu hết mọi chuyện, chỉ cần Lâm Mặc Ngữ nắm bắt được một vài chi tiết thì hắn có thể từ đó phân tích được rất nhiều tình huống.
Vì thế, nó đã phải trả giá đắt.
Nó thường xuyên bị Lâm Mặc Ngữ bắt được sơ hở trong lời nói bất cẩn của mình.
Ngay cả bản thân nó cũng không biết mình đã lỡ lời bao nhiêu lần nên nó chỉ có thể cố gắng nói ít lại.
Trong mắt nó, Lâm Mặc Ngữ là một con cáo nhỏ thích moi lời rồng.
Nhưng nó không ngờ rằng Lâm Mặc Ngữ đã gặp phải con cáo già, không thể moi được bao nhiêu lời.
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ đang không ngừng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong bí cảnh, những gì Quỷ Phu và lão già đã nói, hắn đang phân tích từng chút một, từng chữ từng câu.
Và tất cả những cảnh tượng mà hắn đã nhìn thấy trong bí cảnh, hắn đang sắp xếp mỗi một cái manh mối.
Trải nghiệm trong bí cảnh giống như là một bộ phim đang không ngừng tua đi tua lại trong đầu hắn.
Lâm Mặc Ngữ mơ hồ cảm thấy mình đang đến gần một bí mật to lớn.
Trong bất giác, trên trán toát ra mồ hôi.
Thế là hắn nghĩ tới một câu, kẻ yếu biết được càng nhiều thì chết càng nhanh!
“Không được, không được tiếp tục thăm dò nữa, cứ nghĩ tiếp thì sẽ xảy ra chuyện.”
“Tại sao không được biết đến những chuyện bên ngoài, chắc chắn là có lý do, không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa!”
Cả người Lâm Mặc Ngữ đổ mồ hôi và hơi run rẩy.
Hắn không ngừng nói với bản thân rằng không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.
Nhưng những bí mật kia như thể có ma lực vô hạn vậy, khiến hắn không nhịn được phải luôn nghĩ đến và khám phá.
Hắn muốn mở mắt ra nhưng lại hơi không thể kiểm soát được.
Antares thấy tình hình không ổn nên lập tức phát ra tiếng Long ngâm.
Long ngâm gào thét chui vào linh hồn của Lâm Mặc Ngữ.
Cùng lúc đó, Cửu Thải Long Hồn Tinh ở bên ngoài linh hồn cũng phát ra tiếng Long ngâm, cộng hưởng với tiếng Long ngâm của Antares.
Linh hồn của Lâm Mặc Ngữ bị chấn động bởi tiếng Long ngâm, sau đó cả người run lên và cuối cùng cũng tỉnh lại.