Chương 1321: Không được nhắc, không được nghĩ tới, cũng không cần hỏi (2)
Lúc này Antares mới thở phào nhẹ nhõm: “Thằng nhãi ranh, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy? Linh hồn của ngươi suýt kiệt sức, làm như vậy sẽ tổn hại đến căn cơ đấy.”
Lâm Mặc Ngữ thở hổn hển, lúc này hắn có cảm giác như mình vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Trí nhớ của hắn hơi mơ hồ nhưng đồng thời lại có hơi sáng tỏ thông suốt.
Điều mơ hồ là những vấn đề mà hắn vừa rồi đang nghĩ, dường như hắn đã phong ấn đi suy nghĩ của mình và buộc bản thân không được nghĩ nữa.
Điều sáng tỏ thông suốt là vì hắn đã biết được tại sao một số người thành công có được Nguyên Kỹ Năng lại tránh nói về việc bước vào bí cảnh.
Chắc chắn họ biết bí cảnh là như thế nào nhưng chưa bao giờ nói ra dù chỉ một lời.
Không phải họ không muốn nói mà là không nói được, thậm chí đến nghĩ cũng không được nghĩ tới.
Lâm Mặc Ngữ đoán rằng có lẽ họ sẽ sử dụng phương pháp tự phong ấn để phong ấn ký ức này đi.
Antares thấy Lâm Mặc Ngữ lại im lặng, thế là nó không nhịn được tới gần hỏi: “Này, ngươi không sao chứ? Khờ rồi sao?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta đã vào [Bí cảnh Nguyên Thủy].”
“Đây chẳng phải là điều rất bình thường sao? Ngươi vốn dĩ đang đi tìm [Bí cảnh Nguyên Thủy] mà, kết quả thế nào? Thành công không?” Antares không đồng tình, với lối suy nghĩ của nó thì nó không có suy nghĩ sâu xa.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Thành công rồi, ta đã thành công giữ lại được hai kỹ năng.”
Antares hơi phấn khích nói: “Ta đã nói rồi mà, nếu với năng lực của ngươi mà cũng không thể giữ lại được kỹ năng thì những người khác đừng hòng nghĩ đến. Thế nào? Có khó không?”
“Cũng ổn, sau khi trải qua vài cuộc khảo hạch thì cũng không khó lắm.” Lâm Mặc Ngữ nói thật, với năng lực của hắn thì đúng là không khó lắm.
“Cũng đúng, thực lực của ngươi vượt xa cả những người cùng cấp…”
Gào!
Antares đang nói nửa chừng thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, lập tức kêu gào: “Thằng nhãi ranh, ngươi vẫn còn giữ ký ức về bí cảnh sao?”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng: “Đúng vậy.”
Antares trở nên phấn khích: “Mau nói cho ta nghe rốt cuộc bí cảnh là như thế nào?”
Lâm Mặc Ngữ lấy làm lạ hỏi: “Ngươi không biết sao?”
“Vớ vẩn, nếu ta biết thì hỏi ngươi làm gì?” Antares lộ vẻ tức giận: “Kể từ thời đại trước, bất kỳ kẻ nào đi vào đó đều mất hết ký ức về những chuyện trong bí cảnh.”
Lúc này Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Chẳng phải ngươi nói ngươi biết hết mọi thứ sao?”
Antares hừ mạnh một tiếng, hơi bực mình: “Ngươi nói nhảm gì vậy? Nói nhanh đi!”
Lâm Mặc Ngữ nở nụ cười bí ẩn: “Ngươi thật sự muốn biết ư?”
Antares “hung dữ” trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Nếu ngươi dám không nói thì bổn tôn sẽ lập tức nuốt chửng ngươi.”
Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ biết tên này đang nói giỡn với mình.
Hắn lập tức ngồi xuống và ra hiệu Antares lại gần.
Cái đầu to của Antares cúi thấp xuống và gần như dựa vào người Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cố tình hạ thấp giọng xuống: “Trong bí cảnh có một cái đình nghỉ mát, trong đình nghỉ mát có không gian độc lập. Tuy nhiên, trước khi bước vào không gian độc lập, ta đã nhìn thấy một màn hình.”
“Trong Tinh Không có vô số cường giả, một lão già cưỡi Thanh Ngưu, tử khí tràn ngập thiên hà…”
Antares bỗng phát ra một tiếng Long ngâm cắt ngang lời nói của Lâm Mặc Ngữ.
Âm thanh đinh tai nhức óc khiến Lâm Mặc Ngữ đau tai: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn nghe thấy nỗi sợ hãi trong tiếng Long ngâm của Antares và ánh mắt của Antares cũng hiện lên vẻ như vậy.
Antares lắc cái đầu to: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Lâm Mặc Ngữ cau mày: “Sao vậy?”
Antares trầm giọng nói: “Ngươi hãy nhớ kỹ, không được nhắc hay nói ra bên ngoài về chuyện của vị kia. Nếu nhiều lời thì sẽ hại chết bản thân.”
Lâm Mặc Ngữ khó hiểu nói: “Ta đã rời khỏi bí cảnh rồi mà.”
Antares lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Vô ích, tất cả đều vô ích, bất kể ngươi ở đâu thì cũng là vô ích.”
“Cho dù ngươi có đến nơi sâu nhất ở Tinh Không, chỉ cần ngươi nhắc đến tên của ông thì cũng sẽ bị nghe thấy.”
Lâm Mặc Ngữ có chút không dám tin: “Nhưng ta hoàn toàn không biết tên của ông là gì.”
Từ đầu đến đuôi, hắn chỉ suy đoán lão già cưỡi Thanh Ngưu và được hắn rót trà có lẽ là “Lão Tử” trong truyền thuyết.
Nhưng không chắc chắn, mọi thứ cũng chỉ là sự suy đoán của hắn.
Antares nói: “Ngươi đã từng gặp ông thì sẽ nghĩ đến diện mạo của ông, cộng thêm những gì ngươi nói là đủ rồi, đủ để ông nghe được.”
Lâm Mặc Ngữ không nhịn được hỏi: “Ông đáng sợ đến vậy sao?”
Antares trịnh trọng nói: “Sự đáng sợ của ông không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được. Hãy nhớ lời ta nói, không được nhắc, không được nghĩ tới, không được hỏi.”