Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1322 - Chương 1322: Không Được Nhắc, Không Được Nghĩ Tới, Cũng Không Cần Hỏi (3)

Chương 1322: Không được nhắc, không được nghĩ tới, cũng không cần hỏi (3)
Không được nhắc, không được nghĩ tới, không được hỏi.

Giọng điệu của Antares rất nặng nề, khiến Lâm Mặc Ngữ nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Trước đó, hắn đang suy nghĩ về mọi chuyện xảy ra trong bí cảnh, muốn từ đó phân tích thế giới bên ngoài rốt cuộc trông như thế nào.

Trong đó có rất nhiều hình ảnh liên quan đến “Lão Tử” và vô số cường giả, bao gồm cả Nguyên Điểu.

Trong chốc lát hắn đã suy nghĩ quá nhiều và không thể tự thoát ra được.

Đặc biệt là lão già bị nghi ngờ là “Lão Tử” liên tục xuất hiện trong tâm trí hắn.

Hắn như thể đã trúng lời nguyền khiến hắn không thể nào thoát khỏi.

Bây giờ nghe thấy những lời nói của Antares, Lâm Mặc Ngữ đã biết được tính nghiêm trọng của sự việc.

Ngay cả khi đối mặt với Long Thần, Antares cũng chưa hề sợ hãi.

Nhưng bây giờ, nó thật sự đang sợ hãi.

Một sự tồn tại mà đến Antares cũng sợ thì quả thực không được nghĩ tới nữa.

Lâm Mặc Ngữ đưa ra quyết định, hắn quyết định đặt chuyện này vào nơi sâu thẳm trong ký ức trước và tuyệt đối không được đụng vào trước khi hắn sở hữu thực lực hùng mạnh.

Tuy nhiên, hắn vẫn thấy có hơi không cam lòng, thế là hắn không nhịn được hỏi: “Antares, ngươi đã từng nghe qua cái tên Quỷ Phu này chưa?”

Lớp vảy rồng trên đầu Antares dựng ngược lên như lưỡi dao sắc bén, nó chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt hơi cứng ngắc: “Ngươi… ngươi đã nghe thấy cái tên này ở đâu vậy?”

Biểu cảm của Antares khiến Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có vấn đề: “Chính là ở trong bí cảnh, tên đó muốn giết ta. Nhưng vì quy tắc trong bí cảnh nên ông ta không thể ra tay với ta.”

Con ngươi của Antares nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, hóa ra ông ta đã đến đó à.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Quỷ Phu rất đáng sợ sao? Đáng sợ hơn cả vị kia ư?”

Antares lắc đầu: “Quỷ Phu không phải đáng sợ mà là tàn nhẫn. Nếu so với vị kia thì Quỷ Phu chả là cái rắm gì cả.”

“Ta nói với ngươi lần nữa, những chuyện liên quan đến bí cảnh…”

Lâm Mặc Ngữ ngắt lời của Antares: “Yên tâm đi, ta có chừng mực. Ta cũng chỉ nói với ngươi thôi và không bao giờ nhắc đến nữa.”

Lúc này Antares mới yên tâm, nó hiểu rõ Lâm Mặc Ngữ, nếu hắn đã nói sẽ không nhắc đến thì thực sự sẽ không nhắc lại nữa.

Tính cẩn thận của Lâm Mặc Ngữ, ngay cả nó cũng phải viết chữ phục cho hắn.

Lâm Mặc Ngữ thay đổi đề tài, nói đến trải nghiệm ở vùng đất Phong Lôi lần này.

Nói đến thứ khổng lồ núp ở dưới dãy núi Lôi Điện.

Khi nhắc đến chuyện này thì Antares lập tức trở nên hăng hái, thay đi dáng vẻ dè dặt cẩn thận vừa nãy, nó bắt đầu nói năng hùng hồn.

“Tên đó à, đó là thú đồng hành của thần Lôi Điện, sau đó trở thành thú cưỡi của thần Lôi Điện.”

“Sau khi thần Lôi Điện tử trận thì nó cũng bị thương nặng và chìm vào giấc ngủ sâu ở dưới dãy núi Lôi Điện để dưỡng thương.”

“Thật ra Lôi Thụ mọc trên người nó, nó dùng Lôi Thụ để hấp thụ sức mạnh trong sấm sét và tự phục hồi.”

“Về việc tại sao nó có thể ở vùng đất Phong Lôi, điều đó đương nhiên là do bổn tôn làm rồi.”

“Nhưng ngươi đừng lo, bình thường nó cũng chỉ có ngủ, cho dù có tỉnh lại thì nó cũng không thể rời khỏi khu vực đó.”

“Nếu ngươi muốn thăng cấp nhờ vào Lôi Thụ thì chỉ cần giữ khoảng cách với nó là được. Có cần ta nói với nó trước, để nó đừng ra tay với ngươi không?”

Antares trở lại dáng vẻ như cũ và hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra.

Lâm Mặc Ngữ không ngờ rằng sự tồn tại đó lại là thú đồng hành của thần Lôi Điện.

Thảo nào lại mạnh như vậy.

Nó có thể ở lại vùng đất Phong Lôi và không bị pháp tắc ràng buộc là do Antares.

Lâm Mặc Ngữ lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết suýt hại chết ta không?”

Antares chậc một tiếng: “Có trời mới biết ngươi muốn đi đánh Lôi Thụ đấy? Nếu ngươi không nhắc đến nó thì bổn tôn đã quên mất nó từ lâu rồi.”

“Bổn tôn đã sống biết bao nhiêu năm trời, chứng kiến bao nhiêu thời đại và bao nhiêu chuyện, ta đã làm quá nhiều chuyện, sao có thể nhớ được chuyện cỏn con này chứ?”

Lâm Mặc Ngữ cười ha hả: “Cái tên như ngươi ngoài ngủ ra thì còn có thể làm được bao nhiêu việc chứ.”

“Hơn nữa, không có lợi lộc gì thì ngươi cũng không dậy sớm, ngươi chịu giúp thần Lôi Điện chắc chắn là có nguyên nhân.”

Antares buồn bực nói: “Bổn tôn ra tay thì ắt có lý do của bổn tôn.”

Hai người mỗi người một câu và bắt đầu cãi vã.

Lâm Mặc Ngữ thường ngày rất kiệm lời và hiếm khi giao tiếp với người khác.

Nhưng khi ở cùng với Antares thì hắn nói rất nhiều.

Ban đầu hắn nói nhiều chỉ để moi một số thông tin.

Sau đó, hắn đã thật sự xem Antares như một người bạn.

Antares cũng cô đơn, không có bạn bè trong nhiều năm.

Một người và một con rồng cô đơn, vừa hay lại hợp nhau.
Bình Luận (0)
Comment