Chương 1324: Mạnh An Văn, Bạch Ý Viễn sắp đột phá (2)
Linh hồn tuy mạnh nhưng vẫn chưa đạt đến cấp Thần.
Bây giờ quay lại, mình đã hoàn thành việc chuyển chức lần ba và đi trên con đường riêng của mình.
Cấp bậc linh hồn đã đạt tới cấp 92.
Khi nhìn lại núi Côn Lôn thì hắn có cảm nhận hoàn toàn khác.
Hiện giờ linh hồn cực kỳ nhạy bén, theo cảm nhận của Lâm Mặc Ngữ thì núi Côn Lôn ngập tràn tử khí và không hề có sự sống.
Khi trong phó bản thần cung Côn Lôn, Lâm Mặc Ngữ từng cảm nhận thấy dường như núi Côn Lôn trong phó bản mang theo một sức sống.
Nhưng khi nhìn núi Côn Lôn ở ngoài phó bản thì lại vô cùng tĩnh mịch.
Đứng dưới chân núi, Lâm Mặc Ngữ khoanh tay nhắm mắt, sức mạnh linh hồn tuôn ra như suối.
Lấy chủ phong của núi Côn Lôn làm trung tâm, trong bán kính mười ngàn mét toàn là vùng đất chết.
Dưới lớp tuyết là những nham thạch đen ngòm, không chút sức sống và cằn cỗi.
Sức mạnh linh hồn bắt đầu lan tràn vào trong ngọn núi.
Ở phần trên của ngọn núi, cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng phát hiện được điều khác thường.
Hắn cảm nhận được chút sinh mệnh lực, từng tia một chảy dọc theo lối đi đặc biệt hướng vào bên trong ngọn núi.
Những sinh mệnh lực này lại bất ngờ đến từ các chức nghiệp giả ở ngoài núi.
Lâm Mặc Ngữ hơi kinh ngạc, không ngờ núi Côn Lôn lại đang hấp thụ sinh mệnh lực của các chức nghiệp giả.
Nhưng nó hấp thụ rất chậm và số lượng rất ít cho nên không gây ra tổn thương gì với chức nghiệp giả.
Bản thân chức nghiệp giả có sinh mệnh lực mạnh mẽ, cấp bậc càng cao, linh hồn càng mạnh thì sinh mệnh lực cũng càng mạnh.
Thậm chí không thể phát hiện được khi bị hấp thụ từng chút một.
Sức mạnh linh hồn tiếp tục đi sâu vào, những sinh mệnh lực này bay về lối đi đặc biệt, dọc theo bên trong ngọn núi và bay về đỉnh.
Khi gần đến đỉnh núi thì Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được một trận pháp.
Một trận pháp cực kỳ phức tạp và bí ẩn.
Quy mô của trận pháp không lớn, không to lớn như đại trận Dung Hồn.
Nhưng trận pháp này lại được đặt cực kỳ bí ẩn bên trong ngọn núi Côn Lôn, phức tạp hơn nhiều so với đại trận Dung Hồn.
Hơn nữa, khi trận pháp hoạt động, có toát ra hơi thở pháp tắc.
“Trận pháp cấp Thần!”
“Mà còn là trận pháp cấp Thần đã dung nhập pháp tắc…”
Trận pháp đã chặn đi cảm ứng linh hồn của Lâm Mặc Ngữ, khiến hắn không thể nào tiến sâu hơn.
Nếu muốn biết đằng sau trận pháp là gì thì chỉ có thể tự mình qua đó và tự mình chứng kiến.
Trong trận pháp có ẩn chứa pháp tắc, đồng nghĩa với việc trận pháp này ít nhất phải đạt đến cấp 96.
Và sự tồn tại có thể lập một trận pháp như vậy cũng phải trên cấp 96.
Hiện giờ trong Nhân tộc không có trận pháp sư cấp 96.
Trận pháp này được giữ lại từ quá khứ.
Hơn nữa, trong kho tri thức của Lâm Mặc Ngữ, ngay cả trong lịch sử mấy ngàn năm thì Nhân tộc cũng chưa từng xuất hiện trận pháp sư cấp 96.
Nếu Mạnh An Văn có thể đạt tới cấp 96 thì hắn ta sẽ là sự khởi xướng của thời đại này.
“Trận pháp này một là không thuộc về thời đại này, hai là không thuộc về Nhân tộc.”
“Ác ma không biết trận pháp, nếu là trận pháp do Long tộc lập ra thì chắc chắn không thể nào thoát khỏi con mắt của cường giả cấp Thần.”
Lâm Mặc Ngữ không ngừng suy nghĩ trong đầu và chẳng mấy chốc đã có được câu trả lời.
“Trận pháp này một là thuộc về thời đại trước, hai là do thần linh đặt ra.”
Lúc này, hắn cảm thấy có ai đó đang đến gần, hắn không khỏi ngừng suy nghĩ và mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.
Lúc này, sức mạnh linh hồn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Lâm Mặc Ngữ hai mắt sáng lên và đâm ra như một thanh kiếm sắc bén.
Người đang đến gần đột nhiên hét lên, cả người như thể bị đánh mạnh, liên tục lùi về sau vài bước và ngồi phịch xuống mặt tuyết.
Nếu không phải Lâm Mặc Ngữ đã thu hồi sức mạnh linh hồn vào thời khắc cuối cùng thì linh hồn của đối phương thậm chí có khả năng đã bị hắn trực tiếp đánh nát.
Bây giờ chỉ hù dọa là coi như may rồi.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lúc này, vài người bạn đồng hành của đối phương đã chạy tới đỡ hắn ta dậy.
Hắn ta trông khoảng ngoài ba mươi tuổi và mặc pháp bào, rõ ràng là một pháp sư.
Lâm Mặc Ngữ có thể nhìn thấy cấp bậc của hắn ta, cấp 61, không mạnh cũng không yếu.
Hắn ta nhìn Lâm Mặc Ngữ bằng vẻ mặt kỳ quái: “Ta thấy ngươi đứng ở đó không nhúc nhích, tưởng ngươi bị đông cứng rồi nên ta mới qua đây nhìn xem.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn người mình, chẳng có lấy một bông tuyết thì đâu nào như bị đông cứng chứ.
Nhưng mình quả thật đã đứng rất lâu, sử dụng sức mạnh linh hồn để khám phá ngọn núi cũng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Việc bất động trong nửa tiếng khiến người ta chú ý đến cũng là điều bình thường.