Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1325 - Chương 1325: Cũng Chỉ Có Thể Là Hắn (1)

Chương 1325: Cũng chỉ có thể là hắn (1)
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nói: “Ta không sao.”

Dứt lời, hắn đi lên núi.

Nhìn Lâm Mặc Ngữ đã đi xa, người kia cảm thấy vô cùng quái lạ: “Đúng là một người kỳ lạ, mà cũng lạ thật, tại sao ta lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ chứ?”

Những người bạn đồng hành của hắn ta cũng lần lượt bày tỏ sự khó hiểu.

Chưa bao giờ xảy ra loại chuyện bị dọa sợ bởi ánh mắt của ai đó.

“Huynh đệ, ngươi cũng nhát cấy quá đấy.”

“Đúng vậy, như vậy sao mà được? Nếu gặp phải BOSS hơi hung hãn thì ngươi sẽ không bị dọa đến không thể kích hoạt được kỹ năng đấy chứ?”

“Ngươi cần phải luyện lại lòng can đảm của mình, để ta xem ăn gì để can đảm hơn rồi ta sẽ làm một ít cho ngươi.”

Người kia bị bạn đồng hành trêu chọc, thế là hắn ta buồn bực xua tay: “Đi, đi, đi thôi, đừng lấy lão tử ra làm trò đùa nữa!”

Mọi người bật cười ha hả, mọi người đều là đồng đội và đã quen biết nhau nhiều năm nên vô cùng hiểu rõ nhau.

Đó cũng chỉ là nói đùa thôi.

Người kia nhìn Lâm Mặc Ngữ sắp biến mất trong cơn gió tuyết, lẩm bẩm nói: “Nhưng quả thật ánh mắt của hắn hơi đáng sợ.”

Lâm Mặc Ngữ lững thững đi tới, mỗi một bước nhìn như là đáp lên trên tuyết nhưng lại ẩn ở trong tuyết.

Hắn đi qua đường cũng không để lại dấu chân.

Hắn vốn có thể bay nhưng lại không bay.

Hắn đo đạc đỉnh núi Côn Lôn, sức mạnh linh hồn lan rộng ra lần nữa, theo từng sợi từng sợi sinh mệnh lực đi đến bên ngoài trận pháp.

Hắn không phải trận pháp sư, không biết làm cách nào để bày trận. Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn kiểm tra trận pháp.

Sức mạnh linh hồn lần lượt thử tiến vào trận pháp, xem thử rốt cuộc bên trong trận pháp là thứ gì, vì sao phải hấp thu sinh mệnh lực.

Mặc dù hấp thu không nhiều, chỉ có một chút xíu nhưng ngày qua ngày năm qua năm tích lũy tiếp tới, tổng số cũng tương đối khiến cho người ta giật mình.

Lâm Mặc Ngữ phát hiện mình cũng có một sợi sinh mệnh lực bị hút vào trận pháp, biến mất không thấy.

Một sợi vô cùng nhỏ bé, hoàn toàn coi nhẹ kỹ năng và thiên phú phòng ngự của mình.

Phát hiện này khiến cho Lâm Mặc Ngữ càng thêm khiếp sợ.

Nói rõ cấp bậc pháp tắc ở trong trận pháp rất cao, không phải pháp tắc mà cấp 96 bình thường có thể làm được.

“Rốt cuộc thì đang cất giấu cái gì nhỉ!”

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy tò mò, đồng thời cũng trở nên cảnh giác.

Ngộ ngỡ lại giống như vùng đất Phong Lôi, cất giấu một vị tồn tại mạnh mẽ nào đó thì phiền phức rồi.

Nhưng ngẫm lại cũng không đến nỗi, nếu như thật sự là thế thì trong Nhân tộc cũng không phải không có bán siêu thần, đã sớm dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Dù sao nơi này chính là thế giới Nhân tộc chứ không phải vùng đất Phong Lôi.

Lâm Mặc Ngữ dùng đủ loại cách thức nhưng đều không thể thâm nhập vào trận pháp, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Thấm thoắt, hắn đã vượt qua phó bản khúc sơ cấp, tiến vào khu vực phó bản trung cấp.

Áp lực vô hình ập tới, đáp lên trên người Lâm Mặc Ngữ nhưng không hề có chút tác dụng nào.

Càng đến gần phó bản trung cấp thì gió tuyết càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Trước mặt xuất hiện quang cảnh náo nhiệt, rất nhiều đoàn đội Nhân tộc trú đóng quanh năm đã tạo thành bộ lạc sinh sống quy mô không nhỏ.

Lần trước Lâm Mặc Ngữ vừa tới đã vội vã đi cày phó bản, sau đó lại gấp gáp rời đi nên chưa từng nhìn ngắm nơi này.

Bây giờ nhìn lại, hơi thở cuộc sống nồng đậm, mọi người tụ tập lại cùng nhau nhậu nhẹt, yên ổn náo nhiệt.

Ngàn năm trước, gần như là không cách nào tưởng tượng ra được cuộc sống như vậy.

Lúc ấy các cuộc chiến lớn liên miên, chức nghiệp giả lần lượt lên chiến trường, máu nhuộm non sông.

Nếu như không phải các hiền triết đã khuất liều mạng giãy giụa thì Nhân tộc đã sớm ngã xuống dưới móng sắt của Long tộc và Ác Ma rồi.

Lâm Mặc Ngữ cũng không dừng chân mà băng qua nơi đóng quân, tiếp tục đi lên trên.

Gió tuyết lại lớn hơn.

Đoạn đường từ đoạn phó bản trung cấp tiến tới đoạn phó bản cao cấp này còn khó đi hơn nữa.

Gió tuyết như đao, kèm theo tính công kích.

Lên núi chính là một hồi chuyển động.

Dưới áp suất cực lớn, mặc dù không có cấm bay nhưng muốn bay cũng rất khó.

Áp suất không phải chỉ lớn hơn gấp mười lần trước đó.

Lại là một con đường khảo hạch, đào thải một nhóm người không hợp cách.

Loại khảo hạch này với Lâm Mặc Ngữ mà nói thì không hề có tác dụng.

Lâm Mặc Ngữ vẫn di chuyển không dấu vết trên tuyết như cũ, như gió nhẹ mây bay.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, Lâm Mặc Ngữ nhìn xuyên qua băng tuyết, nhìn thấy cửa vào phó bản ở đằng xa.

Vòng xoáy phó bản đang xoay tròn cuồn cuộn ở trên đỉnh núi.

Có thể thấy được phó bản vốn nằm ở đỉnh núi, nơi này có một mảnh đất bằng phẳng.

Lâm Mặc Ngữ đối chiếu với vị trí sức mạnh linh hồn của mình, phát hiện thật ra vị trí của phó bản thấp hơn đỉnh núi vài trăm mét.
Bình Luận (0)
Comment