Chương 1326: Cũng chỉ có thể là hắn (2)
Nhưng mà theo như nhìn bằng mắt thường thì đằng sau phó bản không có đường.
Lâm Mặc Ngữ biết, có người đã thông qua thủ đoạn đặc biệt che con đường thật sự đi.
Sau phó bản vẫn còn có đường, vẫn còn đi lên tiếp được.
Phải liên tục vượt qua trận pháp ở mức độ cao rồi sau đó mới có thể lên đến đỉnh núi thực sự.
“Nếu như không đoán sai thì phó bản cao cấp cũng không phải là điểm cuối cùng.”
“Có lẽ còn có đoạn phó bản tầng thứ tư.”
Lâm Mặc Ngữ im lặng, thầm suy đoán rồi sải bước đi tới phó bản.
Gió tuyết bị đẩy đi, sau lưng truyền tới tiếng ồn ào.
Một đám chức nghiệp giả phá tan gió tuyết, chống đỡ áp suất nặng nề vô hình xông tới.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, trên đường đi không hề dừng lại.
Càng đi đến gần cửa vào phó bản, áp suất cần phải chống đỡ càng lớn.
Lâm Mặc Ngữ biết rõ điểm này, hắn nhìn người đi tới lẩm bẩm: “Thật đúng là trùng hợp!”
Trên đường đi đến phó bản cao cấp đại khái không có ai.
Thỉnh thoảng mới có đội ngũ đi lên, bọn họ thường hay dùng tốc độ nhanh nhất xông lên núi.
Áp suất bên ngoài quá mạnh, thời gian dài ai cũng không chịu nổi.
Chủ yếu vẫn là yêu cầu của phó bản trung cấp quá cao, người có thể đạt đủ yêu cầu cũng không nhiều.
Hơn nữa phó bản cao cấp quá khó, đội ngũ cấp 70 hoàn toàn không thể đánh lại, áp lực của đội ngũ cấp 80 đều rất lớn như nhau.
Một khi vượt qua cấp 80, vậy thì sẽ không phù hợp với yêu cầu phó bản, muốn vào còn không vào được thì cũng không cần đánh nữa.
Vậy nên người tới công lược phó bản cao cấp phần lớn đều là đội ngũ tổ hợp bởi chức nghiệp giả cấp 79 hoặc cấp 80.
Hơn nữa đội ngũ cấp 80 chiếm phần lớn.
Thuộc tính cấp 80 phải tiếp tục tăng biên độ lớn hơn nữa, cộng thêm nắm giữ kỹ năng mới thì nắm chắc thành công công lược phó bản mới lớn hơn một chút.
Lúc Lâm Mặc Ngữ nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang nhìn Lâm Mặc Ngữ.
Giống như Lâm Mặc Ngữ một thân một mình nhàn nhã đi bộ lên núi quả là có một không hai.
Bọn họ thấy hắn dừng chân không tiến lên, ai nấy đều cảm thấy lạ.
Nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà dừng lại nửa bước, nhanh chóng lướt qua xông tới phó bản.
Lâm Mặc Ngữ đợi bọn họ đi ngang qua xong, sau đó cũng khẽ mỉm cười tiếp tục đi lên phía trước.
Mặc dù Lâm Mặc Ngữ không nhìn ra được cấp bậc của bọn họ nhưng cảm ứng linh hồn nói cho Lâm Mặc Ngữ biết, những người này nằm trong khoảng cấp 79 đến 80.
Đội này là 24 người tổ hợp lại tạo thành đội ngũ, trong lúc tiến lên phối hợp hết sức ăn ý, nhất trí trong mọi hành động, tạo cho Lâm Mặc Ngữ cảm giác giống hệt như quân đội vậy.
Chỉ là bọn họ không mặc quân phục, cũng không có đeo huy hiệu quân nhân nên không có cách nào phân biệt được.
Có một số đội ngũ công hội huấn luyện nghiêm chỉnh cũng có thể đạt tới loại trình độ này.
Chi đội ngũ này nhanh chóng vượt qua Lâm Mặc Ngữ, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới phó bản trước mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Có người lấy ra một món đạo cụ, dựng lên một cái lồng bảo vệ đội ngũ bên trong, ngăn chặn gió tuyết và áp suất.
Bọn họ bắt đầu nghỉ dưỡng sức.
Có lẽ là do vội vã đi một mạch xông lên đã tiêu hao quá nhiều sức lực nên cần phải khôi phục lại trước khi tiến vào phó bản.
Bất luận là nghỉ ngơi dưỡng sức hay là tiến vào phó bản trước thì bọn họ đều hành động có trật tự chỉnh tề.
Hơn nữa người dẫn dầu còn kỷ luật nghiêm minh.
Lâm Mặc Ngữ cho rằng chi đội ngũ này hẳn là đến từ quân đội.
Nếu như không phải quân đội thì cũng là chức nghiệp giả dùng loại phương thức huấn luyện trong quân đội để huấn luyện ra.
Đội ngũ chức nghiệp giả như vậy có sức chiến đấu mạnh mẽ, bất luận là ra chiến trường hay là đánh phó bản đều có thể phát huy ra chiến lực mạnh mẽ.
Trong lúc bọn họ nghỉ dưỡng sức, Lâm Mặc Ngữ cũng đã đi tới phó bản trước mặt.
Có người chú ý tới Lâm Mặc Ngữ, xôn xao lộ vẻ ngạc nhiên.
Một mình đi tới nơi này để làm gì, ngắm phong cảnh sao?
Nhưng nơi này khắp nơi đều là gió tuyết, một mảnh trắng xóa thì có cái gì đẹp mà ngắm.
Hơn nữa còn có áp suất vô hình khổng lồ chĩa vào, ai lại có tâm trạng đi ngắm cảnh dưới tình huống kiểu này cơ chứ.
Lâm Mặc Ngữ đứng ở trước phó bản nhìn bọn họ: “Quân nhân?”
Người dẫn đầu đội ngũ này nghi ngờ nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Có chuyện gì không?”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là tò mò nên thuận miệng hỏi chút thôi.”
Hắn nói rồi duỗi tay ra đặt lên trên cửa vào ở phó bản.
Một giây sau, thân thể đã biến mất.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, hắn lại tiến vào phó bản.
“Nói đùa sao, một mình đi phó bản, muốn chết hả?”
“Lẽ nào hắn không biết ở trong phó bản tất cả vật phẩm Truyền Tống đều mất hiệu lực, chỉ có thể chống đỡ qua được đợt công kích thứ nhất thì mới có tư cách lựa chọn rời đi sao.”