Chương 1337: Đợi lúc ngươi có thể làm chủ Pháp Tắc (2)
Thần linh không ở trong tư liệu còn nhiều hơn.
Ví dụ như thần Tinh Không không có trong tư liệu nhưng hàng năm Lâm Mặc Ngữ vượt qua Sao Rơi Đại Lục thấy sao băng rụng vô số, đoán ra được thần Tinh Không cũng không hề yếu.
Thần Phệ Huyết đã biến mất, ngay cả vũ khí cũng không còn, có lẽ là đã bị rơi xuống
Thần Sinh Mệnh cũng như vậy, thậm chí vũ khí của nàng ấy đã gây ra một trận đại chiến diệt thế.
Chủ nhân hiện tại của thần cung Côn Lôn chắc hẳn cũng là một vị thần linh cao cấp.
Chuông gió là bằng chứng tốt nhất, sức mạnh Pháp Tắc không thể giả được.
"Lúc đó, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì."
"Thật muốn làm rõ!"
Vấn đề này đã khiến Lâm Mặc Ngữ gặp rắc rối nhiều ngày, Lâm Mặc Ngữ không chút do dự bước về phía cửa lớn.
hắn không hề sợ hãi cũng không có lo lắng.
Lo lắng và sợ hãi đều vô ích, giờ hắn chỉ có hai lựa chọn.
Một là vào thần cung Côn Lôn, hai là rời đi.
Đã đi tới tận nơi này, làm sao có thể đành lòng rời đi.
Với chiếc vảy rồng của Antares trong tay, hắn tin nơi có thể vây chết hắn trên thế giới đã không còn nhiều.
Cùng lắm là kích hoạt vảy rồng, chạy thoát thân là được rồi.
Cánh cổng thần cung tự động mở ra như nghênh đón lữ khách bình thường, để nó nghênh đón vào.
Trong cung điện thậm chí còn rộng hơn so với nhìn từ bên ngoài vào, sau khi bước vào cung điện có một hoa viên rộng lớn, trồng nhiều cây.
Những cái cây này đang đung đưa trong gió tuyết.
Nhưng điều kỳ lạ là dù tuyết có lớn bao nhiêu đều không để lại dấu vết gì trên chúng.
Mọi ngóc ngách của cung điện đều vô cùng sạch sẽ.
Bố trí hoa viên rất có quy luật, ngăn lắp lại không thiếu mỹ quan.
"Đây là một vị thích sự sạch sẽ thậm là thần linh mắc bệnh sạch sẽ quá mức."
"Đồng thời, vị thần linh này rất có thể là một vị nữ tính."
Tiếng chuông gió ở đây càng vang hơn.
Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông leng keng vang lên liên tục.
Chuông gió, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy chuông gió treo khắp nơi trong hoa viên.
Dù ở trên cây hay ở mọi ngóc ngách.
Điều quan trọng là sau khi âm thanh của những chiếc chuông gió này hợp lại thành một, chúng không hề hỗn độn chút nào.
Chỉ là tiếng chuông gió bây giờ là âm thanh thuần khiết nhất của chuông gió, không còn sức mạnh của quy luật đi thẳng vào tâm hồn nữa, không còn là loại sức mạnh Pháp Tắc đi thẳng vào linh hồn.
Lâm Mặc Ngữ càng thêm kiên định về suy đoán của mình, đây hẳn là một vị thần linh nữ tính hơn nữa còn là vị mắc bệnh sạch sẽ, còn là thần linh nữ tính thích chuông gió.
Vào lúc hắn đang suy nghĩ, một tia sáng chiếu xuống, biến toàn bộ hoa viên trở nên tráng lệ.
Trong ánh sáng, một vị nam tử thân mặc trường bào bước đi chậm rãi.
Lâm Mặc Ngữ đứng hình, bản thân đoán sai rồi.
Hóa ra là một người đàn ông.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ra, nam tử không phải là chân thân mà là do nguyên tố hội tụ hợp thành.
Nhưng chuyện ông là thần linh sẽ không sai, trên người phát ra hơi thở của thần linh.
"Xin chào, thần tướng năm sao Nhân tộc!" Thần linh rất khách sáo đối với Lâm Mặc Ngữ, ông vừa mở miệng đã vạch trần thân phận thần tướng năm sao của Lâm Mặc Ngữ, ngược lại làm Lâm Mặc Ngữ có hơi kinh ngạc.
Hắn không đeo huy hiệu quân nhân lên, đối phương làm sao lại biết được.
Thần linh tiếp tục nói: "Không cần ngạc nhiên, ta từng sát cánh tác chiến cùng rất nhiều thần tướng năm sao của Nhân tộc các người, hiểu rất rõ hơi thở thần tướng năm sao."
"Để ta giới thiệu một chút, ta là Côn Lôn, là đại thần của núi Côn Lôn."
Lần này Lâm Mặc Ngữ thực sự kinh hãi.
Vô cùng kinh ngạc nhìn ông, vậy mà ông lại là đại thần.
Đại thần là sự tồn tại cao hơn thần linh cao cấp một cấp, tương đương với bán siêu thần của Nhân Tộc.
Không ngờ tới vậy mà thần cung Côn Lôn còn có sự tồn tại như vậy, bản thân còn đánh giá thấp ông.
Lâm Mặc Ngữ không hoài nghi về thân phận của đối phương, mở miệng: "Nhân tộc, thần tướng năm sao, Lâm Mặc Ngữ tiếp kiến đại thần Côn Lôn."
Ông bỗng biểu hiện một động tác tay xin mời: "Bản thể của ta vẫn đang ngủ say, nơi này cũng không có gì để đón tiếp ngươi, dẫn ngươi xem qua thần cung vậy, xin đừng bận tâm."
Lâm Mặc Ngữ nào dám bận tâm, trong lòng hắn vẫn còn nhiều nghi vấn muốn hỏi đại thần Côn Lôn đây.
Bản thể của ngươi vẫn đang ngủ say liên quan gì tới ta, chỉ cần ngươi vẫn có thể nói chuyện là được rồi.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ không trực tiếp nói, hiện tại hai người vẫn chưa quen, quan trọng là hắn vẫn chưa đoán ra được tính khí của đối phương.
Tùy tiện mở miệng, không phải là ý hay.
Đại thần Côn Lôn đưa Lâm Mặc Ngữ đi vào bên trong thần cung: "Thực lực của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta."
Lâm Mặc Ngữ khiêm tốn đáp: "Thực lực của ta không tính là gì cả."
Đại thần Côn Lôn lắc đầu: "Không, cho dù ngươi quay lại năm đó, cũng là một trong số những người nổi bật nhất."
Lâm Mặc Ngữ trong lòng suy nghĩ tới năm đó mà ông đề cập tới, rốt cuộc là năm nào.
Đoán chừng, có lẽ rất lâu và xa.
Ít nhất cũng là hàng ngàn năm.