Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1338 - Chương 1338: Khó Nói, Cần Xem Tình Hình! (1)

Chương 1338: Khó nói, cần xem tình hình! (1)
Có lẽ là những năm tháng bị chôn vùi.

Đại thần Côn Lôn tiếp tục nói: "Ở thời đại của chúng ta, xuất hiện lớp lớp thiên tài. Chỉ cần không bị ngớ ngẩn thì có thể trở thành chức nghiệp giả đứng đầu. Tư chất tốt hơn một chút thì có thể trở thành cấp thần. từ chuyển chức tới cấp thần, người nhanh cũng chỉ mất một hai năm.

Lâm Mặc Ngữ như nghe câu chuyện thần thoại, từ chuyển chức tới cấp Thần chỉ mất một hai năm.

Đây là đang nói đùa à?

"Sao có thể nhanh như vậy!" Lâm Mặc Ngữ có hơi không dám tin.

Đại thần Côn Lôn cười hề hề: "Đó là phải trả giá, vì những thứ này chúng ta phải đánh đổi quá nhiều, thế giới này cũng phải đánh đổi quá nhiều."

"Cái giá cao tới, gần như không chịu đựng được."

"Nhưng không trả giá lại không được."

Lâm Mặc Ngữ im lặng nghe, loại đánh đổi này, sợ là vô cùng đáng sợ, không tưởng tượng nổi.

Đại thần Côn Lôn chợt dừng lại, nhìn tuyết rơi trên bầu trời, thở một hơi dài: "Chẳng qua, đều chỉ là cái giá!"

Gió hiu hiu thổi tới, tiếng chuông gió êm tai lại vang lên.

Đại thần Côn Lôn mỉm cười: "Có phải nghe rất hay không?"

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Nhạc khúc rất mỹ miều."

Hắn ăn ngay nói thật, rất chân thành.

Đại thần Côn Lôn cũng đồng ý với lời của Lâm Mặc Ngữ: "Quả thực rất mỹ miều, ta nghe nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thấy chán."

"Có phải vừa nãy ngươi cảm thấy, có lẽ ta là phụ nữ không?"

Lâm Mặc Ngữ khóe miệng giật giật, không đáp lại.

Lời này không thể đáp, nói không hay sẽ xúc phạm người khác.

Đại thần Côn Lôn nói tiếp: "Không sao đâu, là người đều sẽ nghĩ như vậy."

"Hoa viên là do thê tử ta bố trí, chuông gió cũng là nàng ấy treo, nàng ấy thích chuông gió, rất thích."

"Đáng tiếc, nàng ấy cũng không thể nghe được nữa."

Nói tới đây, đại thần Côn Lôn lại thở dài.

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi: "Trận đại chiến năm đó rất tàn khốc phải không."

Đại thần Côn Lôn ngoảnh đầu nhìn phía Lâm Mặc Ngữ, nhìn một lúc: "Xem ra, ngươi cũng biết một chút."

"Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, bao gồm cả trận pháp của dãy núi Côn Lôn."

"Không cần hoài nghi, từ ngày đầu ngươi tham gia phó bản, ta đã chú ý tới ngươi rồi."

"Cả việc ngươi giết Côn Lôn Tuyết Thần cũng lọt vào mắt ta."

"Nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho ngươi được."

Lâm Mặc Ngữ hỏi: "Là do ta vẫn còn quá yếu à?"

Đại thần Côn Lôn gật đầu: "Thiên phú của ngươi rất tốt nhưng mà không đủ mạnh."

"Vậy ta phải tới lúc nào mới đủ tư cách để biết?"

"Đợi tới lúc ngươi có thể làm chủ được Pháp Tắc đi."

Lâm Mặc Ngữ trong lòng kinh hãi, chậm rãi thốt ra bốn chữ: "Bán siêu thần!".

Mỗi người đều có tầm nhìn khác nhau và cách nhìn thế giới cũng khác nhau.

Lúc Lâm Mặc Ngữ vừa chuyển chức nghiệp lần đầu, có thể chuyển chức lần ba chính là chuyện hàng đầu.

Sau khi gặp được Bạch Ý Viễn, phát hiện cấp Thần mới là mục tiêu.

Bây giờ, hắn phải khống chế được pháp tắc, trở thành bán siêu thần mới đủ tư cách biết được những chuyện cổ xưa mà chỉ người trong cuộc mới biết.

Đối với đại bộ phận chức nghiệp giả mà nói, đạt đến cấp Thần đã là việc nằm ngoài tầm với, bán siêu thần thì ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng đối với Lâm Mặc Ngữ mà nói, bán siêu thần vẫn không đủ, mãi mãi không đủ.

Một ‘Lão tử’ hư hư thực thực hy vọng Lâm Mặc Ngữ có thể trở thành người dẫn đường của thời đại này.

Cái gì là người lãnh đạo thời đại, ngay cả việc trở thành siêu thần giả cũng chưa chắc đã đủ, bán siêu thần thì tính là cái gì.

Chỉ có thể nói, vị đại thần Côn Lôn trước mắt so với lão già ở [bí cảnh Nguyên Thuỷ], tầm nhìn kém không chỉ một chút.

"Chỉ cần bán siêu thần là đủ tư cách rồi sao?" Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói.

Những lời này khiến đại thần Côn Lôn cau mày. Từ đầu đến cuối nét mặt của ông luôn ôn hòa nhưng hiện tại ông cảm thấy Lâm Mặc Ngữ ít nhiều cũng hơi kiêu ngạo.

Đại thần Côn Lôn không phản bác Lâm Mặc Ngữ nhưng giọng điệu hơi trầm xuống: "Làm chủ được pháp tắc rất khó, ngươi đừng nghĩ việc này quá dễ. Dù cho ở thời kỳ của bọn ta, pháp tắc hiện ra rõ ràng nhưng người có thể làm chủ pháp tắc cũng rất ít."

Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ biết làm chủ pháp tắc không dễ dàng nhưng hắn có lòng tin nói: "Ta sẽ đạt được."

Đại thần Côn Lôn nhìn Lâm Mặc Ngữ một cách trầm ngâm.

Trong mắt ông dường như Lâm Mặc Ngữ hơi kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày.

Nếu trở thành bán siêu thần dễ như vậy, tại sao trong trăm năm qua chỉ có một bán siêu thần xuất hiện ở Nhân tộc?

Hơn nữa trong lịch sử, cũng chỉ xuất hiện có một vài vị bán siêu thần, thỉnh thoảng sẽ có gián đoạn.

Ký ức của đại thần Côn Lôn sôi sục, ngay cả ở thời đại của ông, bán siêu thần giả cũng không coi là nhiều.

Ông chậm rãi nói: "Có lòng tin là chuyện tốt nhưng ngươi không được kiêu ngạo."

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Ta hiểu."
Bình Luận (0)
Comment