Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1439 - Chương 1439: Diễn Kịch, Ta Là Chuyên Gia (1)

Chương 1439: Diễn kịch, ta là chuyên gia (1)
Trừ phi ông ta cũng lấy ra một món vũ khí cấp Siêu Thần như Long Hoàng.

Kiếm Khí Chi Bích của Giang Nghĩa cuối cùng cũng vỡ tan, Giang Nghĩa lại bị Lôi Tru Thần đánh cho kêu thảm thêm lần nữa, thương thế ngày càng nặng.

Trong cơn điên cuồng ông ta bộc phát toàn bộ sức mạnh, một hơi cho nổ tung luôn hai cặp vòng sao còn lại.

Hai cặp vòng sao cuối cùng ẩn chứa kỹ năng mạnh nhất, kỹ năng này bình thường không dùng, dùng đến nhất định là liều mạng.

"Chết đi!"

Giang Nghĩa mang theo sự điên cuồng cuối cùng, toàn thân nổ ra máu tươi, cả người hóa thành trường kiếm màu máu, lao về phía Lâm Mặc Ngữ như điện đánh.

Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ hơi đổi, uy lực của một kiếm này rất lớn, Giang Nghĩa đã liều mạng rồi.

Cho dù bản thân không ra tay nhưng sau khi dùng một kiếm này, Giang Nghĩa cũng chỉ còn nửa cái mạng.

"Hắn ta có vẻ điên cuồng nhưng trong mắt lại lộ ra sự bình tĩnh."

"Sau một kiếm này còn có sát chiêu!"

Lâm Mặc Ngữ bắt được thông tin từ trong ánh mắt của Giang Nghĩa.

Bây giờ thiên phú Tái Sinh Toàn Diện còn 20 giây nữa mới kết thúc thời gian hồi chiêu, Lâm Mặc Ngữ không biết mình sẽ chết bao nhiêu lần trong một kiếm này.

Nếu uy lực quá lớn, lại còn liên tục công kích thì không khéo bản thân sẽ chết liên tục nhiều lần.

Một khi vượt quá năm lần thì sẽ chết thật.

Trong lòng hắn hơi kích động, quân đoàn Vong Linh lần lượt xuất hiện chắn trước mặt hắn.

Hắn không nắm chắc nên không muốn đỡ một kiếm này.

Bán Siêu Thần cấp 98 đúng thật là không dễ chọc.

Kiếm Trừ Ma mang theo sức mạnh khủng bố một đường ngang ngược, Kiếm Khí to lớn bùng nổ theo, quân đoàn Vong Linh chạm vào là chết, khó có thể trụ nổi.

Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng bay lên không, từng đạo Lôi Tru Thần đánh vào kiếm Trừ Ma.

Quân đoàn Vong Linh không đỡ được nhưng hắn còn có Lôi Tru Thần.

Thực sự không được nữa thì hắn còn có Cổ Lôi Ngoại Tháp.

Hắn không tin, chẳng lẽ kiếm Trừ Ma còn có thể đâm xuyên Cổ Lôi Ngoại Tháp.

"Ngươi không trốn được đâu!" Giang Nghĩa giận dữ hét lên, toàn thân nổ tung, thân thể sụp đổ, máu tươi đầy trời dung nhập tất thảy vào kiếm.

Tốc độ kiếm Trừ Ma đột nhiên tăng nhanh lên, càng trở nên sắc bén.

Giang Nghĩa vứt bỏ thân thể, chân chính lấy thân hóa kiếm.

Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến chuyện hơn 600 năm trước, lúc đó ghi chép Giang Nghĩa đã dùng một kiếm này phá vòng vây.

Mặc dù vẫn ngã xuống nhưng linh hồn lại phụ thuộc vào kiếm Trừ Ma để chạy thoát về.

Lúc đó Lâm Mặc Ngữ đã từng nghi ngờ, thân thể không còn thì tại sao linh hồn còn có thể tồn tại, hắn chưa từng nghe nói đến trên người những chức nghiệp giả khác.

Lúc đó hắn còn yếu nên không hiểu rất nhiều thứ, cho rằng là vì Giang Nghĩa là bán siêu thần.

Bây giờ xem ra vốn dĩ không phải như vậy, Giang Nghĩa có thể bảo vệ linh hồn bất diệt, mượn trận pháp cung điện tạo ra bí cảnh sống sót, vốn dĩ là vì bản thân ông ta là Hồn tộc.

"Hắn ta muốn chạy đó!" Lâm Mặc Ngữ tưởng rằng ông ta muốn dùng lại thủ đoạn cũ để chạy trốn lần nữa.

Nhưng đột nhiên trước mắt sáng lên, một thanh quang kiếm nhỏ bằng ngón tay đột nhiên bay ra từ kiếm Trừ Ma, đâm vào mi tâm của hắn nhanh như chớp.

Tốc độ quá nhanh nên căn bản không thể tránh được.

Sau khi quang kiếm tiến vào mi tâm, Lâm Mặc Ngữ lập tức không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt.

Kiếm Trừ Ma cũng đột nhiên mất hết toàn bộ sức mạnh, rơi từ trên không trung xuống.

Trong thế giới linh hồn, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một tên rất kỳ quái.

Bề ngoài của tên đó thon dài, cả người liên tục uốn lượn.

Trên thân thể mọc ra mười mấy đôi, cũng không biết là tay hay chân nữa, nhìn qua giống như một con côn trùng lắm chân, trông có chút buồn nôn.

"Lâm Mặc Ngữ, bất ngờ chứ, ta vào được thế giới linh hồn của ngươi rồi."

"Sức mạnh của ngươi còn mạnh hơn so với tên phế vật Giang Nghĩa kia, ta quyết định rồi, ta sẽ ăn linh hồn của ngươi."

"Sức mạnh của ngươi, kỹ năng của ngươi, tất cả mọi thứ của ngươi đều sẽ là..."

Lời còn chưa dứt, ông ta bỗng câm nín.

Ông ta thề là chưa từng thấy thế giới linh hồn nào náo nhiệt như vậy.

Hai viên thần cách, hai tòa thần vị.

Một cây quyền trượng cấp Thần Thoại, một cây quyền trượng cấp Huyền Thoại.

Linh hồn của Lâm Mặc Ngữ còn bình thường nhưng Cửu Thải Thần Long bên ngoài linh hồn là cái quỷ gì thế.

Còn nữa, sao trên tay linh hồn lại có hai tòa tháp, một tòa là cấp Huyền Thoại, toàn còn lại là ngoại tháp Cổ Lôi.

Ngoài ra, còn có năm viên tinh hạch Kỹ Năng sáng lấp lánh như sao trên trời.

Năm viên tinh hạch Kỹ Năng, Giang Nghĩa nhìn mà có chút hoảng.

Đặc biệt là có hai viên tinh hạch Kỹ Năng rất khác biệt, chúng xoay nhanh quá, giống như muốn hút linh hồn của ông ta vào vậy.

Giang Nghĩa đột nhiên rùng mình, cảm thấy hình như mình đã đưa ra quyết định sai lầm.

Có vẻ đây không phải là nơi ông ta nên đến.

Linh hồn của Lâm Mặc Ngữ mở mắt, giọng nói vang vọng khắp thế giới linh hồn: "Đây chính là bản thể của ngươi sao?"

Trong thế giới linh hồn của mình, hắn chính là thần.

Đã vào thế giới linh hồn của hắn, vậy thì đừng hòng thoát khỏi.
Bình Luận (0)
Comment