Chương 1440: Diễn kịch, ta là chuyên gia (2)
Cánh cửa thế giới linh hồn đã đóng sầm lại, Giang Nghĩa muốn chạy cũng không kịp.
Cả người Giang Nghĩa run rẩy, thân thể mềm nhũn như sợi mì: "Linh hồn của ngươi... Sao lại mạnh như vậy?"
Lâm Mặc Ngữ cười nhạt: "Ngươi cho rằng ta mới cấp 77 nên linh hồn cũng chỉ ở mức độ đó thôi chứ gì."
"Chẳng lẽ không phải?" Giang Nghĩa thì thầm, đây là lẽ thường tình mà, chỉ cần là tồn tại cấp Thần trở lên thì chắc chắn sẽ biết.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại đi ngược lại với lẽ thường đó.
Một chức nghiệp giả cấp 77 lại có linh hồn gần như vô hạn ở cấp 93.
Đây là chuyện không thể xảy ra.
Không đúng, là có thể xảy ra.
Giang Nghĩa nghĩ đến một khả năng, thốt ra: "Ngươi không phải người thế giới này, ngươi cũng là đến từ thế giới bên ngoài."
Lâm Mặc Ngữ hơi sửng sốt, ánh mắt lóe lên, im lặng hai giây rồi trầm giọng hỏi: "Làm sao ngươi biết được?"
Giang Nghĩa cười khẩy: "Quả nhiên bị ta nói trúng, ngươi cứ nói thẳng đi, ngươi thuộc chủng tộc nào?"
Lâm Mặc Ngữ cười nhạt một tiếng: "Ngươi biết làm gì? Ngươi chỉ là một kẻ thất bại của Hồn tộc, có tư cách gì mà quản ta."
Giang Nghĩa đột nhiên cười phá: "Ta đúng là thất bại nhưng ta là Hồn tộc, hẳn là ngươi biết giết ta sẽ có hậu quả gì."
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ trở nên u ám, nhìn chằm chằm Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa tỏ vẻ tự tin, như thể ông ta thực sự không sợ Lâm Mặc Ngữ vậy.
Vài giây sau, Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài: "Giết ngươi đúng là không dễ nhưng ta có thể giam cầm ngươi, khiến ngươi mãi mãi không thoát ra được."
"Ta sẽ nhốt ngươi vào pháo đài Tru Thần, ngày ngày đón nhận công kích của Lôi Tru Thần, từ từ tra tấn ngươi."
"Yên tâm, ta sẽ điều chỉnh lực đạo, đảm bảo sẽ không để ngươi chết đâu."
Nói rồi Lâm Mặc Ngữ giơ ngoại tháp Cổ Lôi lên, trên ngoại tháp, tia chớp màu tím phát ra tiếng xèo xèo, trông rất đáng sợ.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ cũng đầy khát máu, đáng sợ không kém.
Quả nhiên Giang Nghĩa bị dọa sợ, đột nhiên hét lên: "Ngươi không thể giam cầm ta, nếu vậy ta thà tự sát còn hơn."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Vậy thì ngươi tự sát đi."
"Ngươi..." Giang Nghĩa bỗng không nói nên lời, kiến hôi còn muốn sống, huống hồ là cường giả Hồn tộc này.
Nếu đã được sống sót, chắc chắn Giang Nghĩa sẽ không nghĩ đến chuyện đi chết.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra không phải ta không thể thả ngươi nhưng ngươi phải đồng ý với ta vài điều kiện."
Trong mắt Giang Nghĩa lóe lên tia hy vọng: "Điều kiện gì?"
Lâm Mặc Ngữ từ từ nói: "Thứ nhất, không được tiếp tục đối địch với Nhân tộc?"
Giang Nghĩa lập tức gật đầu: "Sau khi ra ngoài, ta sẽ đến Vực Thẳm, hoặc đến thế giới Long tộc, đảm bảo sẽ không xuất hiện ở thế giới Nhân tộc nữa."
"Thứ hai, ta biết ngươi muốn trở thành bá chủ thế giới, từ đó bất tử bất diệt. Thực ra ta cũng muốn vậy đấy nhưng khi ta xâm nhập đã xảy ra vài sự cố, khiến ta ngủ say nhiều năm, sau khi tỉnh lại, trí nhớ cũng không được rõ ràng nữa."
Lâm Mặc Ngữ vừa nói vừa nhìn chăm chú nhìn Giang Nghĩa, bắt trọn từng phản ứng của ông ta.
Hắn sợ mình nói sai điều gì lại khiến Giang Nghĩa cảnh giác.
Nhưng trong mắt Giang Nghĩa, dáng vẻ này của Lâm Mặc Ngữ lại khiến ông ta nghĩ rằng hắn đang đề phòng mình.
Giang Nghĩa nói tiếp: "Mỗi chủng tộc đều có cách riêng của mình, cách của tộc ta không có tác dụng với ngươi đâu."
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý. Vậy ngươi nói xem, nếu ngươi đạt đến cấp Siêu Thần, tiếp theo ngươi sẽ làm gì, nói đi để ta xem xét thêm."
Giang Nghĩa nói: "Sau khi trở thành siêu thần, đương nhiên chuyện tiếp theo là tìm cách đạt được thế giới..."
Nói đến đây, Giang Nghĩa đột nhiên dừng lại, sau đó ông ta quát lớn: "Ngươi lừa ta!"
"Ngươi vốn không đến từ thế giới bên ngoài, ngươi chính là người của thế giới này!"
"Ngươi lừa ta, ngươi dám lừa ta!"
Lâm Mặc Ngữ không biết mình đã lộ ra sơ hở ở đâu nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Ngươi nhìn lầm rồi. Nếu ta là người của thế giới này thì sao có thể có được linh hồn mạnh như vậy?"
"Ta còn nhớ khi ta ở thế giới bên ngoài, cảnh giới của ta đã là chân thần."
Giang Nghĩa đột nhiên cười lớn: "Ngươi lại để lộ sơ hở rồi, chân thần không thể giáng lâm xuống thế giới này, điều đó là bất hợp lý."
Lâm Mặc Ngữ nhận ra, mình lại nói sai rồi.
Bản thân hắn biết quá ít về thế giới bên ngoài, rất nhiều điều đều là đoán mò.
Đoán không đúng cũng là chuyện bình thường.
Vở kịch đến đây là kết thúc, Lâm Mặc Ngữ trầm giọng hỏi: "Sao người biết ta lừa ngươi?"
Giang Nghĩa cười to: "Không diễn nữa à? Không diễn là đúng, ngươi không hề hiểu gì về thế giới bên ngoài hết."
"Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết ngươi để lộ sơ hở ở đâu, trừ khi ngươi chịu tha cho ta, nếu không cũng đừng hòng biết."
Từ khi giao chiến với Lâm Mặc Ngữ, cuối cùng ông ta cũng thắng thế một lần nên tỏ ra rất phấn khích.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ông ta lại phát khùng lần nữa, nhạt nhẽo nói: "Chắc là nó khiến ta để lộ sơ hở rồi."
Bản thể linh hồn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve Cửu Thải Long Hồn Tinh bên cạnh.
Cửu Thải Long Hồn là bảo vật của Long tộc.
Giang Nghĩa đã đến từ bên ngoài, chắc chắn sẽ nhận ra, cũng sẽ biết Long tộc sẽ không bao giờ tặng Cửu Thải Long Hồn cho người khác.
Lâm Mặc Ngữ có được Cửu Thải Long Hồn Tinh đủ để chứng minh hắn và Antares có quan hệ gì.
Có thể duy trì mối quan hệ tốt với Antares thì chắc chắn không thể là người của thế giới bên ngoài.
Lâm Mặc Ngữ còn nhớ, lúc trước khi Antares nhắc đến Giang Nghĩa, giọng điệu có hơi kỳ lạ.
Rõ ràng Antares biết, chỉ là không nói thôi.
Còn có một điểm quan trọng nhất, vừa rồi Giang Nghĩa có một giây nhìn chằm chằm vào Cửu Thải Long Hồn Tinh.
Mặc dù Giang Nghĩa chỉ nhìn một giây, lại che giấu rất tốt nhưng vẫn bị Lâm Mặc Ngữ bắt được.
Hơn nữa, ngay cả khi bây giờ ông ta đang cười như điên, to mồm không nói cho Lâm Mặc Ngữ biết nhưng ánh mắt của ông ta vẫn vô thức hướng về phía Cửu Thải Long Hồn Tinh.
Mỗi chuyển biến, chi tiết này, đều đang nói cho Lâm Mặc Ngữ biết đáp án.
Tiếng cười của Giang Nghĩa đột ngột dừng lại, ông ta tỏ ra chút kinh ngạc.
Rõ ràng ông ta không nói gì mà.
Biểu hiện của Giang Nghĩa lúc này càng chứng thực cho suy đoán của Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ biết không thể hỏi thêm được gì nữa.
"Đã như vậy, ngươi đi chết đi!"
Tháp Cổ Lôi phát ra ánh sáng tím, Lôi Tru Thần màu tím giáng xuống linh hồn Giang Nghĩa.