Chương 1723: Giết ta đi! Giết ta đi! Giết ta đi! (2)
Cho dù sau khi chết thì ý chí mạnh mẽ của cường giả Nhân tộc cũng không bị năm tháng làm phai nhạt đi.
Cường giả Nhân tộc dùng ý chí của chính mình để bảo vệ bản thân.
Cũng từ khoảnh khắc kia trở đi, Lâm Mặc Ngữ đã hạ quyết tâm.
Không chỉ bảo vệ Nhân tộc mà còn muốn giúp Nhân tộc càng trở nên cường đại hơn.
Hắn làm được rồi.
Hiện tại, hắn đi tới thế giới bóng tối là để hoàn thành một chuyện khác.
Không biết có thể thành công hay không, nhưng chung quy vẫn phải thử qua mới có thể biết được.
Sơn cốc tối đen được bao quanh bởi những tòa núi cao. Trong núi cũng có rất nhiều cường giả đã hóa thành Hủ Thi.
Lâm Mặc Ngữ đi đến sơn cốc, tức khắc trên núi cao có cường giả sống lại, dâng lên khí tức khác thường.
Từng bóng đen nhào tới chỗ Lâm Mặc Ngữ, mùi thối rữa xông thẳng vào mũi.
Đã từng là những cường giả đáng sợ cao xa không thể với tới.
Hôm nay ở trong mắt Lâm Mặc Ngữ lại nhỏ yếu đến đáng thương.
Ý chí Lâm Mặc Ngữ khẽ động thì trên người những bóng đen này nhất thời sáng lên một quầng sáng, khiến họ không thể động đậy.
Thuật pháp cấp Hằng Tinh: Lao Ngục Hài Cốt.
Hắn không sử dụng kết hợp nhiều thuật pháp mà chỉ sử dụng một thuật pháp là Lao Ngục Hài Cốt để vây hãm họ lại.
Với thực lực hiện tại của Lâm Mặc Ngữ, những sự tồn tại thậm chí còn chưa đạt tới cấp Thần này có thể bị vây hãm cực kỳ lâu.
Chỉ cần Lâm Mặc Ngữ không buông chúng nó ra thì chúng vĩnh viễn cũng đừng mong tránh thoát.
Có nhiều bóng đen đánh tới hơn, so với những bóng đen trước thì càng cường đại hơn.
Toàn bộ quá trình giống như lần trước Lâm Mặc Ngữ đi tới nơi này vậy, giống như đúc.
Bất kể có bao nhiêu bóng đen lao tới thì cũng bị nhốt tại chỗ, không thể động đậy.
Cho đến khi không còn bóng đen nữa thì xung quanh núi cao cũng đã không còn sự tồn tại của Hủ Thi.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh trên người những Hủ Thi này so với họ.
Đó là khí tức sinh mệnh đến từ linh hồn, dù thân thể của bọn họ đã chết nhưng linh hồn lại chưa hoàn toàn chết đi.
Ngón tay Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng chỉ một cái, từng sợi dây pháp tắc Bất Tử bay ra, rơi vào trên người những Hủ Thi không phải Nhân tộc.
Vốn bọn chúng đã biến thành Hủ Thi nên nhanh chóng bắt đầu thối rữa.
Lúc này đây, bọn họ sẽ không có khả năng sống lại mà sẽ thật sự chết đi.
Có thể chân chính chết đi, đối với bọn họ mà nói chính là sự giải thoát.
Tiếp theo còn dư lại chính là những cường giả Nhân tộc.
Trong đó có một vị cường giả cấp Thần và mấy vị chưa tới cấp Thần.
Pháp tắc Bất Tử lần thứ hai bay ra, lần này cho thấy khía cạnh của sự sống.
Một chút sự sống trong linh hồn được pháp tắc kích hoạt, được pháp tắc làm dịu cho thấy sức sống dồi dào.
Linh hồn được sống lại, sức sống còn dư lại cuối cùng biến thành ngọn nguồn của sinh mệnh.
Thông qua pháp tắc, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy linh hồn đối phương bị pháp tắc nào đó quấn quanh.
Chính những pháp tắc này đã khiến linh hồn không chết, cũng vĩnh viễn vây hãm linh hồn ở chỗ này, đồng thời còn khiến thân thể thối rữa, sống không bằng chết.
Trước kia cấm thuật này rất tà ác, làm cho người ta thật sự không được chết tử tế.
Pháp tắc Bất Tử rất mạnh, không chỉ khơi gợi phát ra sức sống mạnh mẽ mà còn xua tan pháp tắc vây khốn linh hồn.
Lấy sức sống dồi dào và linh hồn làm ngọn nguồn, lan vào thân thể.
Linh hồn từ tàn hồn bắt đầu khôi phục lại, từ từ trở nên mạnh mẽ.
Thân thể cũng bắt đầu khôi phục, da thối rữa tróc ra để thịt mới sinh trưởng.
Khí tức sinh mệnh càng ngày càng mãnh liệt, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn phát hiện, cơ thể vừa mới tái sinh được, lại xuất hiện dấu hiệu thối rữa.
Cũng không phải là vì cấm thuật mà là vì thời gian.
Hắn ý thức được chính mình đã bỏ quên một việc, chính là bỏ quên thời gian.
Những người này đều là nhân vật mấy trăm năm trước, với trình độ thực lực của bọn họ không có khả năng sống đến bây giờ.
Bởi vì cấm thuật nên bọn họ mới tồn tại theo cách đặc biệt, nhưng thật ra họ nên chết đi rồi.
Như vậy nếu không có người khác làm phiền thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục tồn tại, tồn tại thật lâu.
Tàn hồn sẽ có thể vây hãm trong người cho đến khi thật sự tan vỡ.
Nhưng bây giờ Lâm Mặc Ngữ đã xua tan cấm thuật, khiến linh hồn và thể xác khôi phục lại.
Tương tự như vậy, thời gian cũng phát huy đúng tác dụng của nó.
Thời gian đã từng trôi qua, hiện tại đều phải quay lại.
Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài, nếu hắn có thể khống chế pháp tắc Thời Gian, khiến thời gian tiến hành chảy ngược lại thì có lẽ còn có thể cứu được bọn họ về.