Chương 1724: Bản lĩnh gây phiền toái không ai bằng (1)
Hiện tại xem ra cũng phải bất lực rồi.
"Nghĩ đến thật tốt quá."
Nhân sinh luôn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, Lâm Mặc Ngữ cũng không phải người toàn năng.
Tình huống ngày hôm nay chính là có lòng mà không có sức.
Bỗng nhiên linh hồn của đối phương chấn động, truyền đến một ý niệm.
"Giết ta đi."
"Giết ta đi."
"Giết ta đi."
Ý niệm này vô cùng rõ ràng, mãnh liệt không gì sánh bằng.
Vậy mà lại yêu cầu hắn giết hắn ta.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn có thể hiểu ý tứ của hắn ta, thở dài một cái: "Ta hiểu rồi."
Bọn họ muốn được giải thoát, không muốn cứ sống sót như vậy, một giây cũng không muốn.
Hiện tại Lâm Mặc Ngữ không cứu được bọn họ, điều có thể làm cho bọn họ chỉ có giải thoát cho họ thôi.
Trong nháy mắt pháp tắc Bất Tử hoàn thành thay đổi từ sống thành chết...
Thân thể hoàn toàn thối rữa, chỉ có linh hồn như trước là còn.
Hắn chìa tay gọi linh hồn đối diện: "Còn muốn nói gì không?"
"Cảm ơn!" Linh hồn lần thứ hai truyền đến một ý niệm, bày tỏ lời cảm ơn đến Lâm Mặc Ngữ.
Cái chết đối với bọn họ mà nói không phải thống khổ mà là sự giải thoát.
Linh hồn ở trong tay Lâm Mặc Ngữ tiêu tán, hoàn toàn chết đi.
Kế tiếp, Lâm Mặc Ngữ lại từ trên người những người khác nhận được đáp án giống nhau.
Không ai muốn sống sót theo cách này cả, đều muốn được chết đi, tìm được sự giải thoát.
Thế giới bóng tối đổ trận mưa to.
Vốn ở thế giới bóng tối trời vẫn đang mưa nhưng lần này lại khác.
Lần này trong nước mưa tràn đầy khí tức tử vong.
Vô số Hủ Thi tan vỡ trong nước mưa, chết đi.
Pháp tắc Bất Tử tẩy sạch thế giới bóng tối, dọn dẹp ô uế bên trong, tiêu trừ sự ảnh hưởng của cấm thuật.
Lâm Mặc Ngữ rất bất đắc dĩ, cứu không được người bên trong mà chỉ có thể giải thoát cho bọn họ.
Thời gian vô tình, trước khi có được sự bất tử thì ai cũng sẽ chết vào một ngày nào đó.
Cho dù có thể sống trên mười vạn năm thì cũng sẽ đến ngày đó.
Vô số những cường giả trên đại thế giới đều vì sự bất tử hư vô mà nỗ lực tiến về phía trước.
Pháp tắc Bất Tử hoàn toàn dọn dẹp cả tòa thế giới bóng tối, sau đó pháp tắc chuyển hóa thành sự sống, bắt đầu dựng dục nên sinh mệnh mới.
Bầu trời âm trầm mấy trăm năm lại lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Sơn cốc đã không còn tối đen, có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, thậm chí còn mang đến một chút tia ấm áp.
Lâm Mặc Ngữ tận mắt nhìn một bụi cỏ nhỏ chui từ dưới đất lên, bắt đầu sinh mệnh vừa nhỏ yếu lại ngắn ngủi của nó.
Đi tới trung tâm sơn cốc, nơi này có một trận Truyền Tống, có thể liên thông đến hoàng cung trong lòng đất.
Nhiều năm qua nhà Đông Phương trước sau luôn trấn thủ thế giới bóng tối, chưa bao giờ rời đi.
Lâm Mặc Ngữ không kích hoạt trận Truyền Tống mà trực tiếp xuất hiện bên trong hoàng cung, xuất hiện trước mặt Đông Phương Dịch.
Đông Phương Dịch hiện đang bận công việc, căn bản không phát hiện Lâm Mặc Ngữ đã đến.
"Đông Phương quốc chủ."
Lâm Mặc Ngữ kêu nhỏ một tiếng nhưng một tiếng này lại khiến Đông Phương Dịch sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã vứt luôn cây bút cầm trong tay.
Chờ khi thấy là Lâm Mặc Ngữ thì mới lấy lại tinh thần, cười khan nói: "Lâm thần tướng, sao ngài lại tới đây?"
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ có chút buồn cười, Đông Phương Dịch đường đường là quốc chủ mà lá gan sao lại nhỏ như vậy chứ.
Hơn nữa…
Đôi mắt của Lâm Mặc Ngữ khẽ híp một cái, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hoá ra là công chúa điện hạ."
Mấu chốt căn bản không phải Đông Phương Dịch mà là Đông Phương Dao.
Trên mặt Đông Phương Dao lộ ra mặt nạ đặc biệt, mặt nạ biến nàng ta thành dáng dấp của Đông Phương Dịch, lại mặc vào y phục của Đông Phương Dịch thì người bình thường căn bản không phân biệt được.
Thế nhưng muốn giấu diếm được Lâm Mặc Ngữ thì còn kém rất nhiều.
Đông Phương Dao bị nhận ra nên không khỏi có chút xấu hổ.
Nàng ta vội vàng thay quần áo khác, lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có mới trở lại bên người Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: "Đông Phương quốc chủ chọn ngươi làm người thừa kế đúng không?"
Đông Phương Dao gật đầu: "Phụ thân trước để ta thử tiếp xúc một chút với việc nước nhưng để tránh miệng lưỡi một số người cho nên mới để ta đóng giả thành dáng vẻ của ông ấy."
"Có thể hiểu được." Lâm Mặc Ngữ gật đầu.
Đứng trước mặt Lâm Mặc Ngữ, Đông Phương Dao chẳng biết tại sao lại có chút lo lắng.
Với thân phận của Lâm Mặc Ngữ, công chúa Đông Phương Dao căn bản không đủ với tới.
Đừng nói là nàng ta, cho dù có là Đông Phương Dịch cũng không đủ.
Bây giờ Lâm Mặc Ngữ là vị vua không ngai của thế giới Nhân tộc, có địa vị cao nhất.
Cho dù là vị Địch Hoàng cao cao tại thượng kia cũng không bằng Lâm Mặc Ngữ.
Đông Phương Dao căn bản không trách cứ Lâm Mặc Ngữ vì sao lại đột nhiên đến đây mà trái lại còn bày ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lâm thần tướng, nếu không ngài ngồi nghỉ ở đây đi, ta đi kêu phụ thân ta qua đây."