Chương 1908: Lão già nhà ngươi đúng là ác thật (1)
Lâm Mặc Ngữ cũng cười, nhìn bộ dáng của cái tên này đúng là khá tốt số thật.
Lúc này bên trong tinh không, một chiến hạm lại bay tới.
Lúc trước có mười chiếc chiến hạm đưa bọn họ tới, còn lần này là mười một chiếc.
Chiến hạm xếp thành đội, hình thể con chiến hạm bay đầu tiên lớn nhất.
Chiến hạm cấp Thần Vương đã rất lớn rồi, mà chiếc chiến hạm này nhìn còn lớn hơn rất nhiều so với chiến hạm cấp Thần Vương.
Cho dù là mười chiếc chiến hạm cấp Thần Vương gộp lại thì chắc cũng chỉ gần bằng nó thôi.
Chiều dài chiến hạm cấp Thần Vương hơn một ngàn mét, chiếc chiến hạm trước mắt này dài tận vạn cây số.
Dừng ở đó nhìn rất giống một ngôi sao khổng lồ.
Uy áp khổng lồ bao phủ, gần như toàn bộ siêu thần giả đều không chịu được mà phải lùi về sau.
Chỉ có một số ít siêu thần giả mạnh mẽ mới có thể đứng vững dưới uy áp này.
Lâm Mặc Ngữ không hề nhúc nhích, chỉ đứng im xem chiếc chiến hạm này.
Hơi thở mà chiếc chiến hạm nảy toả ra không chênh lệch bao nhiêu so với thần tôn Dạ Phong.
Có vẻ đây là chiến hạm cấp Thần Tôn.
Nhậm Cường nhỏ giọng nói: “Là chiến hạm cấp Thần Tôn, nghe nói Nhân tộc chúng ta cũng không có nhiều chiến hạm giống thế này, chỉ có vài chiếc thôi.”
Lâm Mặc Ngữ hơi gật đầu, không lên tiếng, hắn cảm nhận được hơi thở từ trên chiến hạm toả ra.
Không biết tại sao mà hắn cảm giác chiến hạm cấp Thần Tôn dường như có sinh mệnh, không giống như vật chết.
Lâm Mặc Ngữ rất nhạy cảm với hơi thở sinh mệnh, hắn tin mình sẽ không cảm giác sai.
…
“Chiến hạm có sinh mệnh như này… Chẳng lẽ là luyện chế chiến hạm thành Khôi Lỗi sao?”
“Cũng có thể, để chiến hạm có được trí tuệ riêng, tự động chiến đấu.”
“Nhưng hình như nó thiếu một cái gì đó, cảm giác không được hoàn chỉnh lắm.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ ra các khả năng có thể có.
Chiến hạm dừng lại một cách vững vàng ngay trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều nhận được thông báo.
[Ngoại trừ Lâm Mặc Ngữ, tất cả mọi người đều quay trở lại chiến hạm ban đầu.]
[Lâm Mặc Ngữ vào chiến hạm cấp Thần Tôn.]
Mệnh lệnh ban ra, mọi người lần lượt hành động.
Nhậm Cường nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi chú ý an toàn.”
Lâm Mặc Ngữ biết việc chỉ để mình hắn đi vào chiến hạm cấp Thần Tôn chắc chắn là do có việc gì đó.
Chờ một lát thì sẽ biết, không cần suy nghĩ nhiều.
Chỉ trong chốc lát, bên trong tinh không đã vắng lặng.
Chiến hạm cấp Thần Vương quay về, nhanh chóng biến mất trong tinh không.
Lâm Mặc Ngữ cũng theo mệnh lệnh đi vào chiến hạm cấp Thần Tôn.
Lúc nhìn từ bên ngoài đã thấy chiến hạm cấp Thần Tôn lớn rồi, vậy mà khi vào trong lại còn lớn hơn nữa.
Trong chiến hạm, từng toà trận pháp đan xen vào nhau khiến Lâm Mặc Ngữ cảm thấy ớn lạnh cả người.
Hắn có cảm giác bất kỳ một toà trận pháp nào trong đây cũng có thể nổ mình tan tành, thậm chí tro cũng không còn.
Mà ở đây có tới hàng ngàn hàng vạn trận pháp giống vậy.
Không gian rất lớn nhưng lại rất trống trải, không có một bóng người nào.
Đây là loại chiến hạm tự động điều khiển sao?
Lâm Mặc Ngữ đổi mới nhận thức lần nữa, chiến hạm mà hắn cho rằng là Khôi Lỗi lại có năng lực tự mình hành động.
“Lâm tiểu hữu, vui lòng chờ ở đây một lát, những tinh hệ khác vẫn chưa kết thúc chiến đấu.”
Ảo ảnh của Chu Thiên xuất hiện trong chiến hạm.
Lâm Mặc Ngữ hành lễ với Chu Thiên: “Tuân mệnh vực chủ.”
Ảo ảnh của Chu Thiên mỉm cười nhìn Lâm Mặc Ngữ, hỏi: “Ngươi không tò mò sao?”
“Tò mò chứ.” Lâm Mặc Ngữ thẳng thắn thừa nhận.
“Không chỉ tò mò mà ta còn cảm thấy kỳ quái.”
Chu Thiên “ồ” lên một tiếng rồi hỏi: “Nói ta nghe thử xem kỳ quái chỗ nào?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Là trận chiến này kỳ quái. Sự xâm nhập của đám ác ma rất kỳ lạ, mà việc giải cứu tinh hệ số 52 lần này cũng như vậy.”
Lâm Mặc Ngữ nói ra hết thắc mắc của bản thân.
Sau khi Chu Thiên nghe xong, cười lớn nói: “Không tệ, không tệ. Cảm giác của ngươi không hề sai, đúng thật là do bọn ta đã cố ý thả chúng vào đó.”
“Hơn nữa, bên trong đám ác ma có rất nhiều nhân bản thể.”
“Nhưng mà trong đó có ít nhất 1 phần 10 là ác ma thật.”
“Lần này, ở trong tinh hệ số 52, ác ma đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo*, còn bồi vào thêm một đội nhân mã.”
(*): cố gắng đạt được lợi thế chỉ để cuối cùng trở nên tồi tệ hơn
“Vậy thì ngươi có biết mục đích thực sự của lần hành động này không?”
Lâm Mặc Ngữ khẽ lắc đầu nói: “Ta chờ ngài nói.”
Chu Thiên càng cười lớn hơn, nói: “Sao ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết?”
“Ngài nhất định sẽ nói, dù sao tiếp theo sẽ còn những hành động khác nữa. Nếu như không để chúng ta biết rõ từ đầu đến cuối thì sợ là trong quá trình hành động sẽ xảy ra vấn đề.”
Lâm Mặc Ngữ rất tin tưởng vào phán đoán của hắn, chắc chắn sẽ không sai.
Chu Thiên “ừ” một tiếng rồi nói: “Đúng là lão phu sẽ nói cho ngươi biết nhưng mà vẫn chưa đến thời cơ, phải đợi đến khi cuộc chiến ở các tinh hệ khác kết thúc mới được.”