Chương 1940: Tăng thêm tiền cược, phô trương một chút (1)
Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ: “Được đổi như vậy luôn à?”
Hạ Mãn giải thích: “Đúng là có thể, hơn nữa thời gian ở chiến trường tu luyện Nhân Hoàng không hạn chế cấp bậc có thể trị giá rất nhiều điểm tích lũy, mà làm như thế thì rất tốn kém.”
Giang Phi Nhạn cũng nói: “Đúng thật là rất tốn kém. Thông thường thì bọn ta nên tích góp lại những thời giờ này và sử dụng chúng khi đạt đến cảnh giới Thần Vương. Ở cảnh giới Thần Vương, chiến trường tu luyện Nhân Hoàng cần 10 vạn điểm tích lũy mỗi ngày. Nhưng nếu đổi ngay bây giờ thì mỗi ngày chỉ có thể đổi lấy 1 vạn điểm tích lũy, chênh lệch tận 10 lần.”
Tính như vậy thì đúng là rất tốn kém.
Chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn họ sẽ không đổi.
Nhưng rõ là Triệu Lực không bình thường, hắn ta mặc xác mọi thứ, đổi thời gian ở chiến trường tu luyện Nhân Hoàng của mình thành điểm tích lũy.
Triệu Lực cười lạnh lùng: “Ta muốn tăng tiền cược lên, ta không chỉ muốn cược điểm tích lũy của ngươi, mà ta còn muốn cược luôn thời gian ở chiến trường tu luyện Nhân Hoàng của ngươi.”
Lúc này Lâm Mặc Ngữ mới biết hóa ra thứ này cũng có thể dùng để đặt cược.
Lâm Mặc Ngữ cười: “Được, ngươi muốn cược như thế nào?”
Triệu Lực nghiến răng: “Ngoài điểm tích lũy ra, ta còn có 50 ngày ở chiến trường tu luyện Nhân Hoàng không hạn chế cấp bậc, ngươi có dám cược không?”
Lâm Mặc Ngữ nhún vai: “Không thành vấn đề.”
Hiện giờ hắn vẫn còn 1800 ngày ở chiến trường tu luyện Nhân Hoàng nên hoàn toàn không quan tâm đến vụ đặt cược 50 ngày này.
Hơn nữa, bộ hắn thua được chắc?
Triệu Lực hét lớn: “Được, không được đổi ý đấy!”
“Không đổi ý!”
Dưới sự chứng kiến của mạng lưới Nhân Hoàng, vụ cá cược giữa hai người đã thành lập.
Hai người có thể chọn chiến đấu trong mạng lưới Nhân Hoàng hoặc cũng có thể chiến đấu trong hiện thực.
Triệu Lực đã chọn chiến đấu trong hiện thực, hắn ta muốn dạy cho Lâm Mặc Ngữ một bài học nhớ đời.
Trong tinh không không có võ đài Nhân Hoàng, mà Triệu Lực cũng không có thẻ bài khiêu chiến, cho nên vốn dĩ họ không thể chiến đấu ở đây.
Nhưng có Chu Thiên ở đây, với tư cách là vực chủ thì ông ta có đủ quyền hạn.
Ông ta vẽ ra một khu vực trong tinh không và sử dụng nó như một võ đài tạm thời.
Triệu Lực lập tức bay tới, ngoắc tay với Lâm Mặc Ngữ: “Vào võ đài đi.”
Khi Lâm Mặc Ngữ đang định qua đó thì Chu Thiên dặn dò: “Ra tay nhẹ chút.”
Thanh Kiếm đạo sĩ đang ở bên cạnh uống rượu cũng nhàn nhạt nói: “Lâm tiểu tử, nhớ nhẹ nhẹ thôi, đừng đánh chết người.”
Lâm Mặc Ngữ cười: “Không phải ta muốn giết hắn ta, chỉ là muốn dạy cho hắn ta một bài học thôi.”
Cuộc trò chuyện của hai người khiến đám Giang Phi Nhạn ngạc nhiên.
Họ phát hiện ra dường như họ đã đánh giá thấp Lâm Mặc Ngữ rồi.
Trong mắt Chu Thiên và Thanh Kiếm đạo sĩ, Triệu Lực kém xa Lâm Mặc Ngữ.
Họ hoàn toàn không cho rằng Lâm Mặc Ngữ sẽ thua trận, thay vào đó lại lo lắng Lâm Mặc Ngữ sẽ lỡ tay đánh chết Triệu Lực.
Lâm Mặc Ngữ bay vào võ đài, đợi mạng lưới Nhân Hoàng thông báo thì cuộc tỷ đấu chính thức bắt đầu.
[Trận đấu sẽ bắt đầu sau mười giây, bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám…]
Triệu Lực nhìn Lâm Mặc Ngữ, trong cơn tức giận lại có thêm cả tàn nhẫn.
"Ta sẽ không giết ngươi nhưng ta sẽ khiến ngươi phải cảm nhận được đau khổ thực sự là như nào."
"Chỉ là một siêu thần cấp sáu, đừng tưởng chỉ dựa vào may mắn là có thể đánh đồng với ta."
Lâm Mặc Ngữ mặc kệ hắn ta, cũng không biết hắn ta lấy đâu ra tự tin như vậy.
Thực sự cho rằng siêu thần cấp chín, kiểm soát được phạm vi pháp tắc là vô địch luôn sao?
Chẳng lẽ hắn ta không biết còn có một số người có thể chiến đấu vượt cảnh giới à?
Thôi thì cứ để sự thật lên tiếng.
Đếm ngược kết thúc, toàn thân Triệu Lực bùng nổ ngọn lửa cao ngất trời.
Phạm vi pháp tắc chợt mở ra, ánh lửa vượt khỏi ngoài tầm mắt, tiếng động vô cùng to lớn.
Lúc này, hắn ta đẩy pháp tắc Sí Diễm lên đến cực hạn, hóa thân thành Hoả Diễm Cư Nhân.
Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài, nhẹ nhàng nâng ngón tay lên mà không phát ra chút hơi thở khói lửa nào.
Thuật pháp Dung Hợp: Lời Nguyền Thời Gian!
Ánh sáng màu đỏ mờ nhạt chợt lóe lên.
Trong ngọn lửa vang lên một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó ngọn lửa tắt ngấm, phạm vi sụp đổ.
Triệu Lực ôm đầu, co rúm người lại, run lẩy bẩy trong tinh không.
Thanh Kiếm đạo sĩ khẽ than: "Đúng là tìm đường chết!"
Ba người Giang Phi Nhạn trố mắt kinh ngạc, chỉ đơn giản vậy thôi á?
Một giây trước Triệu Lực còn uy phong lẫm liệt, một giây sau đã trở thành chim cút.
Trong mắt Chu Thiên lóe lên tia sáng sắc bén: "Đây là... pháp tắc Thời Gian!"
Ông ta nhìn ra trong Lời Nguyền Thời Gian có ẩn chứa pháp tắc Thời Gian, mặc dù chỉ có một tia yếu ớt nhưng vẫn không qua mắt được ông ta.