Chương 1941: Tăng thêm tiền cược, phô trương một chút (2)
Sự ngạc nhiên trong lòng Chu Thiên còn mạnh mẽ hơn nhiều so với những người khác, ông ta biết quá rõ pháp tắc Thời Gian có ý nghĩa gì.
Trong pháp tắc bậc thứ nhất, thời gian và không gian đều thuộc vào hàng những pháp tắc mạnh đứng đầu.
Không ngờ trong thuật pháp của Lâm Mặc Ngữ lại có pháp tắc Thời Gian.
Khóe mắt Lâm Mặc Ngữ hơi hiện lên ý cười, lần này hắn cố ý sử dụng Lời Nguyền Thời Gian.
Nếu Chu Thiên đã coi trọng mình, vậy thì cứ để ông ta coi trọng hơn chút nữa đi.
Bản thân mình càng phô trương, càng thể hiện mạnh mẽ, trái lại sẽ càng an toàn hơn.
Hắn tin rằng Chu Thiên nhất định có thể nhìn ra được bản thân hắn sử dụng pháp tắc Thời Gian.
Quả là Chu Thiên đã nhìn ra, mà hiện giờ Chu Thiên còn hơi hối hận.
"Nếu sớm biết tiểu tử này có pháp tắc Thời Gian thì đã không phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ này rồi."
"Nguyên Địa Pháp Tắc là gì chứ, dù thông qua thủ đoạn khác lấy được sao Pháp Tắc thì cũng không nên để hắn đi mạo hiểm."
"May mà quay về an toàn, nếu không thì gặp phiền phức rồi."
"Lão già La Càn Khôn kia có biết không, chắc là biết rồi, nếu không đã không tranh giành quyết liệt như thế."
"Chiến Thần Điện... Cũng không thể các ngươi chiếm hết lợi ích được."
Lúc này, Chu Thiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, có vô số suy nghĩ xoay quanh trong đầu.
Địa vị của Lâm Mặc Ngữ trong lòng ông ta lại được nâng cao vô hạn.
...
Lâm Mặc Ngữ không biết mình có đạt được hiệu quả mà mình muốn chưa.
Nhưng mà trận đấu trước mắt thì hắn đã thắng rồi.
Triệu Lực gào thảm không ngừng trong tinh không, đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu được nữa.
Mạng lưới Nhân Hoàng quả quyết tuyên bố Lâm Mặc Ngữ chiến thắng; 36 vạn điểm tích lũy của Triệu Lực, cộng thêm 50 ngày ở chiến trường tu luyện Nhân Hoàng đều được chuyển sang cho Lâm Mặc Ngữ.
Trận đấu kết thúc, Lâm Mặc Ngữ vừa mới quay về đã bị Chu Thiên gọi tới.
Chu Thiên gọi Lâm Mặc Ngữ ra một góc: "Vừa rồi ngươi mới sử dụng pháp tắc Thời Gian đúng không?"
Giọng ông ta nghiêm túc, đôi mắt lão đầy sức sống, vẫn luôn chăm chú nhìn Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng nói: "Có sử dụng một chút."
Chu Thiên tiếp tục hỏi: "Ngươi lĩnh ngộ pháp tắc Thời Gian rồi à?"
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: "Vẫn chưa, hiện tại ta chỉ có thể lợi dụng thuật pháp này để điều động một chút sức mạnh của pháp tắc Thời Gian thôi."
Chu Thiên có thể nhìn ra rằng Lâm Mặc Ngữ không nói dối, hắn vẫn chưa lĩnh ngộ pháp tắc Thời Gian.
"Ngoại trừ pháp tắc Bất Tử, pháp tắc Thời Gian, ngươi còn biết pháp tắc gì nữa?" Chu Thiên cảm thấy Lâm Mặc Ngữ giống như một ẩn số, thay vì giải thích từng chút, chi bằng hỏi rõ ràng một lần.
Lâm Mặc Ngữ cũng không giấu diếm, tiếp tục tăng thêm “kế hoạch” của mình: "Thời gian trước ăn may nên ta vô tình nắm được pháp tắc Tàn Sát và đã kết hợp với pháp tắc Bất Tử, tạo thành phạm vi pháp tắc kép."
"Pháp tắc Tàn Sát cũng là một pháp tắc khá mạnh trong pháp tắc bậc thứ hai. Phạm vi pháp tắc kép cũng khá ổn, rất có tiềm năng phát triển."
Chu Thiên có tầm nhìn rất xa, ông ta cũng không quá coi trọng pháp tắc bậc thứ hai.
Nhưng phạm vi pháp tắc kép vẫn khiến ông ta một lần nữa đánh giá Lâm Mặc Ngữ cao hơn.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục nói: "Ta có một thuật pháp, có thể dẫn động pháp tắc Không Gian nhưng hiện tại ta không có thời gian để lĩnh ngộ nó."
Nghe thấy bốn chữ “pháp tắc Không Gian”, hai mắt Chu Thiên lập tức trừng lớn: "Ngươi chắc chắn là có pháp tắc Không Gian sao?"
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Đúng là pháp tắc Không Gian."
"Thể hiện thử xem."
Cánh Vong Linh mở ra, Lâm Mặc Ngữ truyền tất cả sức mạnh linh hồn vào trong đó, hai cánh rung động, hóa thành một luồng sáng bay về phía xa…
Chu Thiên nhìn không chớp mắt, trong mắt càng lúc càng lộ ra tia kỳ diệu.
Phía sau Lâm Mặc Ngữ xuất hiện một vết nứt không gian mảnh hơn cả sợi tóc.
Đó đúng là pháp tắc Không Gian.
Chu Thiên siết chặt nắm đấm, cả người kích động, lẩm bẩm trong miệng: "La Càn Khôn, lão già nhà ngươi, biết có pháp tắc Không Gian mà lại giấu diếm không nói, ngươi và lão phu vẫn chưa xong chuyện đâu!"
Một bên khác, đám ba người Giang Phi Nhạn thấy Lâm Mặc Ngữ đột nhiên bay về phía tinh không, thắc mắc hỏi: "Thanh Kiếm tiền bối, hắn sao thế?"
Thanh Kiếm đạo sĩ khẽ cười: "Có trời mới biết, chắc là vực chủ đại nhân có chuyện gì đó muốn giao cho hắn làm."
Tuyên Tuyên lại gần bên cạnh Thanh Kiếm đạo sĩ, hỏi: "Thanh Kiếm tiền bối, mấy ngày nay đều là ngài hộ tống Lâm Mặc Ngữ trở về phải không?"
Thanh Kiếm đạo sĩ gật đầu: "Cũng không phải toàn bộ hành trình, một nửa thôi."
Tuyên Tuyên tiếp tục hỏi: "Vậy lúc ngài không ở đó, Lâm Mặc Ngữ đi một mình sao? Vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm à!"
Thanh Kiếm đạo sĩ cười hì hì, chút tâm tư nhỏ của Tuyên Tuyên, sao hắn ta có thể không nhìn thấu được.
Hắn ta híp mắt, quan sát Tuyên Tuyên: "Ngươi đang muốn hỏi về thực lực của Lâm tiểu tử nhỉ?"