Chương 1942: Đại thế giới rất tàn khốc, rất lạnh lẽo
Tuyên Tuyên thè lưỡi: "Bị ngài phát hiện rồi."
Nàng ấy rất thoải mái thừa nhận, không che giấu chút nào.
"Vậy sao ngươi không tự đi hỏi hắn luôn đi?"
Tuyên Tuyên nhỏ giọng nói: "Còn chẳng phải vì không thể nghe ngóng về người khác sao, trực tiếp hỏi người ta thì ngại lắm."
Lúc này, trong tay Tuyên Tuyên xuất hiện một cái hồ lô: "Thanh Kiếm tiền bối thích rượu, vậy tặng cho ngài rượu này, coi như Tuyên Tuyên hiếu kính với ngài."
Thanh Kiếm đạo sĩ nghi ngờ nhận lấy, mở hồ lô rồi ngửi qua một lần: "Lạc Phong Thanh? Ngươi họ Tuyên tên Tuyên, là người nhà họ Tuyên ở tinh hệ số 56."
Tuyên Tuyên nhoẻn cười: "Lão tổ trong nhà ta có quen biết với Thanh Kiếm tiền bối, từ nhỏ Tuyên Tuyên đã được nghe kể về Thanh Kiếm tiền bối rồi."
Không chỉ dùng rượu hối lộ, Tuyên Tuyên còn cố gắng móc nối quan hệ.
"Thì ra là hậu bối của cố nhân, vậy thì tiết lộ một chút cho ngươi đấy nhé." Trong giọng nói của Thanh Kiếm đạo sĩ mang theo sự hoài niệm, giống như có ký ức nào đó đang cuộn trào.
Hạ Mãn và Giang Phi Nhạn nhanh chóng dựng tai lên, bọn họ cũng rất tò mò về thực lực của Lâm Mặc Ngữ.
Một chỉ tay của Lâm Mặc Ngữ đã đánh bại Triệu Lực siêu thần đỉnh phong, khiến bọn họ hoài nghi, Lâm Mặc Ngữ thực sự chỉ là siêu thần cấp sáu thôi sao?
Thanh Kiếm đạo sĩ chậm rãi, ung dung nói: "Hắn có thể chiến đấu vượt cảnh giới, tàn sát chân thần, giữ được mạng sống dưới tay thần vương!”
Thanh Kiếm đạo sĩ chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, thế nhưng lại nêu được rất rõ chiến lực của Lâm Mặc Ngữ.
Tuyên Tuyên sợ ngây người.
Giang Phi Nhạn và Hạ Mãn cũng không tin nổi vào tai mình.
Lâm Mặc Ngữ mới chỉ là siêu thần cấp sáu, có thể chiến đấu vượt cấp đã rất lợi hại rồi, mà theo lời nói của Thanh Kiếm đạo sĩ lại trở thành chiến đấu vượt cảnh giới.
Chiến đấu vượt cấp, chiến đấu vượt cảnh giới, hoàn toàn không phải cùng một khái niệm.
Quan trọng nhất chính là, Thanh Kiếm đạo sĩ còn nói Lâm Mặc Ngữ có thể tàn sát chân thần, giữ được mạng sống dưới tay thần vương.
Chuyện này còn khiến người ta còn kinh ngạc hơn cả việc Lâm Mặc Ngữ có thể chiến đấu vượt cảnh giới.
Cho dù có thể chiến đấu vượt cảnh giới, cũng không đến mức có thể tàn sát cả chân thần chứ.
Cái mà gọi là tàn sát, đó chính là giết sạch triệt để, không tha một ai.
Thanh Kiếm đạo sĩ cười ha hả nói: "Đừng cảm thấy khoa trương, mấy ngày ta không ở đó, Lâm tiểu tử một mình xông vào chiến trường, giết ít nhất ba bốn ngàn ác ma chân thần, trong đó có mấy con còn là chân thần đỉnh phong nữa."
"Cho nên tiểu tử kia thua không oan, loại như vậy dù có thêm một vạn người nữa đứng cùng nhau thì cũng không đủ cho Lâm tiểu tử giết đâu."
"Lâm tiểu tử đã nương tay rồi."
Trong mắt người khác, một siêu thần đỉnh phong như Triệu Lực, có thể khống chế phạm vi pháp tắc, có thể được xưng là thiên tài.
Nhưng với Thanh Kiếm đạo sĩ là tồn tại như nào chứ, bản thân hắn ta là thiên tài có thể chiến đấu vượt cảnh giới.
Loại người như Triệu Lực, trong mắt hắn ta không là gì cả.
Trong giọng nói của hắn ta cũng hiện rõ sự khinh thường.
Tuyên Tuyên đã hiểu, nếu theo những gì Thanh Kiếm đạo sĩ nói, Lâm Mặc Ngữ quả thực đã nương tay rồi.
Khó trách trước khi giao đấu, Chu Thiên dặn dò Lâm Mặc Ngữ ra tay nhẹ một chút.
Là thực sự sợ Lâm Mặc Ngữ không cẩn thận mà giết người mất.
Ba người quay qua nhìn nhau, hóa ra nhiệm vụ lần này của bọn họ, cốt lõi nhất chính là Lâm Mặc Ngữ.
Bốn người bọn mình, chỉ là tới góp cho đủ số lượng thôi, chứ không chỉ cần một Lâm Mặc Ngữ là đủ rồi.
Giang Phi Nhạn cắn răng ngọc: "Khó chịu ghê, vậy mà ta lại trở thành người góp cho đủ số lượng."
Tuyên Tuyên cười hí hửng nói: "Góp cho đủ số lượng cũng tốt mà, ít ra thì phần thưởng cũng không tệ. Ta mong sau này có thể gặp nhiều lần góp đủ số lượng như này."
Hạ Mãn siết chặt nắm đấm: "Ta quá yếu, còn cần phải cố gắng hơn."
Thanh Kiếm đạo sĩ ung dung nói: "Người ấy mà, không chỉ cần cố gắng, mà còn phải thời thế, biết tiến biết lui, không thì ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết được đâu."
...
Lâm Mặc Ngữ bay từ trong tinh không trở về.
Đón tiếp hắn là ánh mắt kỳ quái của Chu Thiên.
Chu Thiên nhìn hắn giống như đang nhìn một báu vật hiếm thấy vậy, khiến Lâm Mặc Ngữ rùng cả mình.
Lâm Mặc Ngữ nghi ngờ có phải mình hơi làm quá rồi hay không.
Tăng thêm đánh cược có phải là thêm quá nhiều rồi không.
"Vực chủ đại nhân, ngài không sao chứ?" Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Chu Thiên lắc đầu nói: "Không sao, không sao, ngoại trừ pháp tắc Tàn Sát, pháp tắc Bất Tử, pháp tắc Thời Gian, pháp tắc Không Gian, ngươi còn tiếp xúc với pháp tắc khác nữa không?"
Lâm Mặc Ngữ nói: "Còn có pháp tắc Lôi Điện, nắm giữ được 1%, vậy là hết rồi."