Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1945 - Chương 1944: Phòng Thời Gian Cũng Không Thể Nói Như Vậy Được!

Chương 1944: Phòng thời gian cũng không thể nói như vậy được!
Ông ta nhanh chóng nhận được tin tức đến từ trung tâm thành Thần.

Thành chủ tự trả lời, nói cho ông ta biết Lâm Mặc Ngữ không thể gia nhập quân đội.

Sau khi đọc tin nhắn, tức khắc Chu Thiên đã biết vì sao, nổi giận mắng: "La Càn Khôn, lão già lưu manh này!"

Mắng rồi con ngươi ông ta đảo một vòng: "Không thể gia nhập quân đội nhưng không nói không thể kiếm quân công, tăng quân hàm mà!"

"Chỉ cần để hắn nhìn thấy sức hấp dẫn của quân công... Ta không tin là Chiến Thần Điện bên kia còn có thể cướp người đi…”

Tinh hệ Chu Tước số 98 đã khôi phục lại sự yên bình, tất cả các biện pháp phòng thủ đều được dỡ bỏ, không khác gì ngày thường.

Đột nhiên xuất hiện chiến tranh và cũng đột nhiên kết thúc.

Thậm chí đối với người bình thường, họ còn chẳng cảm nhận được gì, cuộc chiến quy mô nhỏ này đã được hoàn thành từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc toàn bộ quá trình.

Lâm Mặc Ngữ trở về tinh hệ số 98, nhìn chiến hạm cấp Thần Vương bay xa dần biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn biết, trong chiến hạm cấp Thần Vương kia chắc chắn là có rất nhiều quân nhân.

Chỉ là hắn và những quân nhân này sẽ không gặp mặt trong những không gian khác nhau.

Trong Nhân tộc, cấp bậc cũng rất nghiêm ngặt.

Quân nhân có thế giới của quân nhân, khác với người bình thường.

Dù có được quân công, nâng cao quân hàm nhưng chỉ cần một ngày chưa gia nhập quân đội thì cũng không được coi là quân nhân.

Lâm Mặc Ngữ hiểu quân công như tiền tệ của quân đội, có thể dùng quân công để mua một số thứ mà không thể mua được bằng điểm tích lũy.

Quân hàm tương đương với quyền hạn cấp bậc, cấp bậc quân hàm khác nhau, vật phẩm có thể mua được cũng sẽ khác nhau.

Nhưng dù quân hàm của ngươi cao đến đâu, quân công nhiều đến đâu, chỉ cần một ngày chưa gia nhập quân đội, chưa trở thành người của quân đội thì quân hàm của ngươi cũng không thể phát huy tác dụng.

Cho dù trở thành tướng quân nhưng chỉ cần chưa gia nhập quân đội thì cũng không thể ra lệnh cho một binh sĩ làm việc được.

Điểm này có sự khác biệt cơ bản với tiểu thế giới.

Ở tiểu thế giới, một khi trở thành thần tướng thì không thể làm trái thần tướng lệnh.

Nói một cách tương đối thì đại thế giới nghiêm khắc hơn.

Hoàn toàn tách biệt với quân đội.

Theo những gì Lâm Mặc Ngữ biết thì Nhân tộc có hai phe là quân đội và Chiến Thần Điện.

Như vực chủ Chu Thiên đại diện cho quân đội, bọn họ nắm giữ thế giới mà Nhân tộc sinh sống hàng ngày.

Còn Chiến Thần Điện của La Càn Khôn thì giống như một tôn giáo, đại diện cho tín ngưỡng tinh thần của Nhân tộc, bọn họ cao ngạo, thần bí và khó lường.

Hình ảnh trước mắt dần tối đi, ánh sáng thay thế bóng tối.

Lâm Mặc Ngữ xuyên qua tinh không tối tăm, tiến vào tinh cầu sáng rực.

Trước mắt là khung cảnh quen thuộc.

Tinh cầu số 98-1 vẫn tấp nập người qua lại.

Khu vực sinh sống của người dân bình thường và khu vực của tu luyện giả vừa có sự phân chia rõ ràng lại vừa dung hòa vào nhau.

Cũng có khá nhiều tu luyện giả sẽ tiến vào khu vực sinh sống của người dân bình thường để thư giãn.

Thưởng thức một số món ngon.

Trong số người dân bình thường, cũng có người đến thế giới của tu luyện giả, tiếp xúc với tu luyện giả và tham gia công việc.

Thế giới này rất tươi đẹp, tràn đầy hòa bình.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ biết, vô số chiến sĩ Nhân tộc đang ở bên ngoài, hy sinh xương máu vì hòa bình này.

Vô số bậc tiền bối đã trả giá bằng máu để có thể đổi lấy hòa bình này.

Lâm Mặc Ngữ xuất thân từ tiểu thế giới, trải qua bão táp chứ không phải êm đềm.

Cảm nhận của hắn khác với rất nhiều người trong đại thế giới.

“Lâm huynh đệ, ngươi đã trở lại!”

Giọng nói vang dội bên tai.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy Nhậm Cường, dường như tên ngốc này vẫn luôn đợi trước trung tâm nhiệm vụ.

Hắn ta cũng không gửi tin nhắn cho hắn, chắc là sợ ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng từ hành động của Nhậm Cường, Lâm Mặc Ngữ vẫn cảm nhận được một chút ấm áp, đây là một người bạn tốt.

Bạn bè của Lâm Mặc Ngữ không nhiều, đặc biệt là sau khi vào đại thế giới, ngoài Cốc Thanh Tuyền ra thì dường như chỉ có tên ngốc này.

Nhậm Cường nhìn Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới: “May quá, may quá, không thiếu tay thiếu chân.”

Lâm Mặc Ngữ bật cười: “Thiếu tay thiếu chân thì sao cũng đâu phải là không chữa được.”

“Khác chứ, tay chân mọc lại sao có thể giống như tay chân bẩm sinh.” Biểu cảm của Nhậm Cường có hơi khoa trương, lớn tiếng nói.

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ngươi ở đây đợi ta sao?”

Nhậm Cường nói: “Chứ sao nữa? Ngươi đã ra tiền tuyến, ta sợ ngươi không về được nên đợi ngươi mấy ngày nay.”

“Sao ngươi biết ta ra tiền tuyến?”

“Ta đâu phải kẻ ngốc, chuyện đơn giản như vậy sao có thể không đoán ra chứ.”

“Được rồi, được rồi, ngươi không ngốc.”

“Đúng là thế mà, tiếp theo ngươi định làm gì?”

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Ta định sẽ tu luyện một chút, làm nhiệm vụ quá nhanh, nếu như tiếp tục làm nữa thì ta sẽ lập tức được nâng lên quyền hạn cấp bốn.”

Theo lời của Chu Thiên thì không nên nâng cao quyền hạn quá nhanh.
Bình Luận (0)
Comment